Ngày hôm đó trôi qua rất nhanh, trời còn chưa tối mà đã tan học rồi. Dường như đây cũng là luật ngầm của Trường Trung học Số 1 Huyện Chiêu, ngày đầu tiên đi học có thể tan học sớm, học sinh lớp 12 cũng không ngoại lệ.
Vì đề ôn tập và sách bài tập trước đây của cô không giống với ở đây, nên trước khi tan học, cô tới gặp thầy Điền Ba hỏi về chỗ nhận sách giáo khoa và đồng phục. Thầy Điền Ba bảo cô đợi hai ngày, muốn có sách vở thì phải chờ điều thêm chứ không có dư, còn đồng phục thì đến tuần sau mới bắt đầu bán.
Hạ Đằng đành đi mượn sách bài tập của Giang Vãn Nguyệt để photo.
“Tôi làm xong bài tập hôm nay rồi.” Giang Vãn Nguyệt đeo ba lô lên, nghiêng đầu nói: “Cậu mượn của anh ấy đi, chắc chắn anh ấy chưa làm đâu.”
Giang Trừng Dương đã lật sẵn số trang luôn rồi, vừa lao ra khỏi lớp vừa hét lên: “Đợi tớ ở cổng trường nhé! Tớ đi photo giúp cậu!”
Thậm chí Hạ Đằng còn không kịp nói câu nào.
“Hết nói nổi.” Giang Vãn Nguyệt lẩm bẩm một câu.
Hai cô gái sóng vai đi ra khỏi tòa nhà dạy học, trên đường tràn ngập tiếng học sinh nô đùa, chạy nhảy tung tăng, trên mặt họ không thấy chút gánh nặng học hành hay áp lực nào, không có vẻ thờ ơ lãnh đạm, vai cũng không bị cặp sách đè nặng đến mức không đứng thẳng được, chỉ có nụ cười, nụ cười chân thành mà những thanh thiếu niên mười mấy tuổi nên có.
Hoàng hôn dần buông xuống, trời đã xâm xẩm tối, cô và Giang Vãn Nguyệt im lặng đi suốt quãng đường ra khỏi trường.
Khi đến cổng trường, từng tốp học sinh nối nhau đổ xô ra, phụ huynh đứng đợi, rồi cả các hàng quán nhỏ chen chúc hai bên. Giang Vãn Nguyệt nhìn một vòng cũng không thấy Giang Trừng Dương đâu: “Chắc là anh ấy vẫn chưa xong.”
Hạ Đằng không biết nói gì, chỉ gật đầu.
Rất nhiều ánh mắt của các bạn nam đi qua đều hướng về phía hai người, phần lớn là liếc qua Giang Vãn Nguyệt trước, rồi dừng lại trên người Hạ Đằng.
Hạ Đằng lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên.
Giang Vãn Nguyệt thấy vậy thì khoanh tay lại, khẽ hừ một tiếng.
Hạ Đằng chỉ để lộ đôi mắt ẩn sau gọng kính, cô hỏi Giang Vãn Nguyệt: “Sao vậy?”
Cô cảm nhận được Giang Vãn Nguyệt có chút địch ý với mình, không phải vì Triệu Ý Hàm, cũng không phải vì Giang Trừng Dương, nhưng chắc vì mối quan hệ giữa cô và Thẩm Phồn nên Giang Vãn Nguyệt không tiện thể hiện quá rõ ràng. Trực giác của con gái luôn rất chính xác, những người trông có vẻ không thích bạn thì thường là thật sự không thích bạn.
Giang Vãn Nguyệt cũng không vòng vo: “Có phải cậu rất coi thường bọn tôi không?”
“Bọn tôi nào?”
“Tôi, anh tôi, trường chúng tôi, người ở đây.”
“Không phải.”
Cô cảm nhận là một chuyện, còn có bận tâm hay không lại là chuyện khác.
Giang Vãn Nguyệt đợi một lúc, phát hiện cô nói hai chữ “không phải” xong thì không định giải thích gì thêm nữa, không khỏi bật cười: “Cậu thật sự rất kiêu ngạo đấy.”
Ban đầu Hạ Đằng không nói gì.
Một lúc sau, cô khẽ nói: “Cậu cũng thế mà.”
Giọng cô rất nhỏ, không biết Giang Vãn Nguyệt có nghe thấy hay không, nhưng Hạ Đằng cảm thấy chắc là có, chỉ là cô ấy không đáp lại thôi.
Một lúc sau, Giang Vãn Nguyệt đáp lại bằng giọng rất nhẹ: “Tôi không có đủ tự tin như cậu.”
Ánh chiều tà chiếu lên người cô, làn gió lướt nhẹ qua cổ áo, cũng chính vào khoảnh khắc đó, Hạ Đằng cảm thấy mỗi người ở đây đều là một cá thể rõ ràng, yêu ghét phân minh, cũng không hề che giấu nỗi buồn.
…
Giang Trừng Dương photo bài tập cho cô xong thì đi ra, hỏi hai người có đói không, có muốn đi ăn gì không. Giang Vãn Nguyệt nói sao cũng được, Hạ Đằng thì không phản đối, thế là bọn họ quyết định đi ăn xiên nướng.
“Để tớ dẫn cậu đến một chỗ, không xa trường lắm đâu, khu đó toàn đồ ăn vặt, có một quán xiên nướng siêu siêu ngon, có nhiều học sinh trường mình hay tới đó lắm.”
Giang Trừng Dương hứng khởi suốt cả đoạn đường, hết kể món nào ngon, vì sao ngon, rồi lại đến quán này mở từ khi nào, ông bà chủ ra sao, miệng nói ríu rít không ngừng.
Giang Vãn Nguyệt thì ít nói, hầu như không đáp lại, hoàn toàn trái ngược với Giang Trừng Dương. Nhưng có cậu ấy đi cùng, cả đoạn đường cũng không bị tẻ nhạt.
Đi khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến con phố ăn vặt mà Giang Trừng Dương nói.
Bầu trời đang ở giai đoạn chưa tối hẳn, sắc trời chuyển màu xanh lam đậm, phía trước là đèn điện sáng trưng, các cửa tiệm đều dựng mái che và bàn ghế ngoài cửa, trông rất giống chợ đêm ven đường. Ở đây rất đông người, phần lớn là thanh niên, không ít người mặc đồng phục Trường Trung học Số 1 Huyện Chiêu. Gió chiều mang theo không khí náo nhiệt, khiến người ta cũng trở nên rộn ràng.
Giang Trừng Dương quen đường quen nẻo dẫn họ đi xuyên qua con phố, cuối cùng dừng lại trước một quán nướng. Có thể thấy quán này rất đông khách, không còn bàn trống nữa rồi, ông bà chủ đang đứng sau vỉ nướng rắc gia vị.
Hạ Đằng nói: “Hình như hết chỗ rồi.”
Lúc này Giang Trừng Dương đã bị các xiên trong tủ lạnh thu hút, cậu ấy nói: “Không sao, ghép bàn với người khác cũng được mà.”
Sau đấy cậu ấy vừa bước được hai bước thì đột nhiên có người ở phía không xa gọi cậu ấy: “Giang Trừng Dương?”
Hạ Đằng và Giang Vãn Nguyệt cùng nhìn về phía đó.
Là Tần Phàm, nhưng không chỉ có mình cậu ta.
Hình như bàn đó là hai cái bàn ghép lại có tám chín người ngồi quanh. Vừa nghe Tần Phàm gọi, một nửa số người đều quay đầu lại nhìn, còn một nửa thì không, tại lúc này họ đang xem hai người chơi đoán số phạt rượu.
Một người quay mặt về phía bọn họ, người đó để đầu trọc, thân hình to lớn, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, hai cánh tay thì đầy hình xăm đen kịt. Người còn lại thì gầy hơn hẳn, trong khi mọi người đều ngồi đàng hoàng thì anh lại ngồi xổm trên ghế, mặc một chiếc hoodie xám rộng thùng thình, mũ trùm kín đầu, chỉ lộ ra hai cánh tay xắn tay áo lên, tuy gầy nhưng rắn chắc. Một tay anh kẹp điếu thuốc, tay kia thì chơi đoán số với tên đầu trọc. Bên cạnh chân ghế dựng năm sáu chai rượu rỗng.
Đúng chuẩn một tên lêu lổng không hơn không kém.
Hạ Đằng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lập tức dời ánh mắt đi.
Nhưng Giang Trừng Dương lại bảo hai người họ qua đó, nói là bây giờ không còn chỗ ngồi nữa rồi, Tần Phàm mời ba người họ ngồi chung bàn với đám đó.
Vì có con gái tới nên cả bàn đều quay đầu lại nhìn, chỉ có người mặc hoodie xám là không quay đầu.
Ngoài tên đầu trọc ra thì mấy người còn lại trông đều tầm tuổi Tần Phàm, không ai xấu cả, nhưng khí chất du côn trên người họ gần như bốc thẳng lên trời, ai nấy đều không phải hạng tử tế.
Không phải Hạ Đằng chưa từng thấy dân anh chị. Trường cô cũng có những học sinh trước mặt giáo viên thì ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại kết giao với người ngoài xã hội. Tuy vậy, so với đám người trước mắt thì đúng là không cùng đẳng cấp. Không, có khi còn chẳng so được.
Hạ Đằng cảm thấy rất bài xích.
Nhưng khi cô định nhìn sang Giang Vãn Nguyệt để tìm sự đồng cảm thì lại ngây người.
Giang Vãn Nguyệt đang cười.
Rất nhạt, rất nhẹ, khóe miệng gần như không có đường cong, nhưng vì bình thường cô ấy quá lạnh lùng nên chỉ một chút ý cười cũng khiến gương mặt cô ấy trở nên dịu dàng hơn.
Nụ cười ấy thoáng qua rất nhanh, ngay khi Giang Trừng Dương hỏi Giang Vãn Nguyệt có muốn ngồi chung bàn hay không thì cô ấy đã giấu cảm xúc đi rồi nói: “Sao cũng được, anh hỏi cậu ấy đi.”
Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đằng.
Hạ Đằng: “…”
Nếu bây giờ cô nói không muốn, chắc chắn Giang Vãn Nguyệt sẽ ghét cô lắm.
Vậy thì chỉ còn cách…
“Các cậu ăn đi, tôi vừa nhớ ra còn chút việc.”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Tần Phàm cắt ngang: “Cậu thôi đi, việc gì cơ? Ăn với Giang Trừng Dương thì được mà với bọn tôi lại không được à?”
Hạ Đằng vừa định mở miệng thì Tần Phàm lại chen vào, quay sang nói với người mặc hoodie xám: “Này, A Chính, để tôi giới thiệu nhé, đây là bạn mới chuyển vào lớp chúng ta hôm nay, anh Điền quý cậu ấy lắm đấy.”
Tiếng “A Chính” này khiến Hạ Đằng lập tức liên tưởng đến cái tên “Kỳ Chính” mà hôm nay thầy Điền đã nhắc đến trong giờ học và cả “Kỳ Chính” nổi tiếng mà Giang Trừng Dương từng nói đến.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng từ những mô tả của người khác, cô cũng có thể loáng thoáng đoán được anh là loại người thế nào. Rồi lại thêm cái bàn đầy mùi lưu manh hôm nay nữa, làm cô càng khẳng định suy đoán trong lòng mình, anh đích thực là một tên thanh niên ăn chơi lêu lổng, học hành chẳng ra làm sao.
Nhưng khi anh quay đầu lại, Hạ Đằng chợt đơ người.
“Đáng đời.”
“Xấu.”
“Lần sau mà còn dám chọc tôi, tôi nhốt tiếp cô vào đó lần nữa đấy.”
“Sau này gặp tôi, hoặc là trốn đi, hoặc là câm miệng lại.”
…
Vô số câu chữ lướt qua trong đầu Hạ Đằng, cô còn chưa hoàn hồn sau sự kinh ngạc thì Kỳ Chính đã quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người cô chưa đầy hai giây, trông có vẻ chẳng mấy quan tâm đến cô.
Nhưng dù vậy thì Hạ Đằng vẫn thấy sợ. Cô từng được nếm mùi sự đáng sợ của người này rồi, trông thì có vẻ giống người bình thường, nhưng thực chất bụng dạ toàn ý đồ xấu xa. ( app truyện T Y T )
Cô lập tức quay sang nói với Giang Vãn Nguyệt: “Tôi phải về nhà.”
Giang Vãn Nguyệt phớt lờ ánh mắt cầu cứu của cô: “Muốn về thì cậu tự về đi.”
Tần Phàm nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ thì giơ chai rượu lên, nhìn Hạ Đằng rồi nhướng mày: “Hạ Đằng phải không? Hôm nay cậu mà dám đi là không nể mặt tôi đấy nhé.” Dường như thấy vậy vẫn chưa đủ, cậu ta còn kéo thêm người khác vào, nói tiếp: “Là không nể mặt A Chính luôn đấy.”
Bị Tần Phàm vô cớ kéo vào, nhưng Kỳ Chính chỉ chăm chú ăn xiên nướng, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên một cái. Cô đi hay ở, Tần Phàm nói gì, anh hoàn toàn không quan tâm.
Cả bàn không ai lên tiếng, nhìn cô bằng ánh mắt cứ như xem kịch.
Hạ Đằng bị Tần Phàm chọc tức đến mức có chút bực mình.
Dù cô có sa cơ lỡ vận thì cũng không đến nỗi phải chịu sự uy hiếp của loại người như thế này.
Cô tháo kính xuống, dùng vạt áo lau qua, nhưng không đeo lại mà chậm rãi ngẩng cằm lên, hỏi: “Tôi cần nể mặt các người chắc?”
Chỉ là một câu nói nhẹ bẫng, không mang theo chút cảm xúc nào.
Giống hệt vẻ mặt không cảm xúc lúc cô chất vấn Triệu Ý Hàm có phải đã quay lén mình hay không.
Cũng giống hệt khi cô bảo Kỳ Chính dẫn đường rồi đưa cho anh tờ năm mươi tệ.
Nghe vậy, Tần Phàm chợt cứng họng.
Sau khoảng ba giây im lặng, Giang Trừng Dương phá vỡ cục diện bế tắc, bước tới bên cạnh Hạ Đằng rồi nói: “Bà nội Thẩm có nấu cơm không? Vậy tớ với em gái sang nhà cậu ăn ké một bữa nha.”
Giang Trừng Dương còn chưa kịp cởi áo khoác thì Kỳ Chính đã ném xiên thịt trong tay xuống, bật dậy khỏi ghế.
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa lôi bật lửa ra châm thuốc, vừa duỗi chân đá cái ghế của mình sang bên cạnh, nhả ra một hơi khói rồi nói với Hạ Đằng: “Ngồi đây.”
Giọng anh rất trầm, dù bị rượu và thuốc lá làm cho khàn đi nhưng vẫn rất rõ ràng. Hôm nay anh trông có vẻ bình thường hơn lần đầu gặp nhiều, không còn quá hung hăng nữa. Áo hoodie đội kín đầu, tóc đen lòa xòa che trán, hai bên tai cạo ngắn. Da anh không đen, ngũ quan rõ nét, khuôn mặt nhỏ, cả người không có đường nét nào là dư thừa, người có khung xương đẹp thì mọi chỗ trên cơ thể đều góc cạnh rõ ràng.
Nếu không mở miệng, chắc chẳng ai nghĩ anh là loại lưu manh.
Hạ Đằng mím môi, không lên tiếng. Cô nhớ lời cảnh cáo “không được nói chuyện” lần trước của anh. Bây giờ cô cũng thực sự không muốn nói chuyện với anh.
“Bảo cậu ngồi thì cậu ngồi đi, được không?” Tần Phàm mất kiên nhẫn giục, sau đó quay ra gọi chủ quán: “Lão Triệu, bàn này thêm ba cái ghế nữa nha!”
“Có ngay!” Ông chủ vui vẻ đáp, vì vừa nướng xong một mẻ nên ông ấy cũng đang rảnh tay, thế là đi vào trong bê ba cái ghế ra: “Có bạn đến à? Ăn uống vui vẻ nhé, cần gì cứ gọi tôi.”
Xem tình hình này thì không thể đi được rồi.
Ghế của Giang Trừng Dương và Giang Vãn Nguyệt đặt bên cạnh Tần Phàm, còn một cái nữa để cho Kỳ Chính. Hạ Đằng định ngồi cái đó, nhưng vừa đưa tay ra thì Kỳ Chính đã dùng chân kéo nó về phía mình rồi gác chân lên, ngậm điếu thuốc lá nhìn cô.
Ý anh rất rõ ràng, muốn cô ngồi lên cái ghế anh vừa giẫm lên.
Hạ Đằng hít sâu một hơi, lấy khăn giấy trong balo ra, lau mặt ghế thật kỹ mấy lần.
Trong lúc cô làm một loạt động tác này, Kỳ Chính không nói gì mà chỉ chống cằm nhìn. Sự hiện diện của anh quá mạnh mẽ, dù Hạ Đằng đã cố gắng phớt lờ nhưng tim cô vẫn đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Kể cả khi đứng trước vài máy quay và hàng ngàn khán giả, cô cũng chưa từng bối rối thế này.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của anh, Hạ Đằng cắn răng lau xong mặt ghế, rồi lại lấy thêm hai tờ giấy trải lên ghế, cuối cùng mới ngồi xuống.
Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt những người còn lại nhìn cô đã có chút ý vị khó nói thành lời.
Vẫn chỉ có Giang Trừng Dương là quan tâm đến cảm xúc của cô, cậu ấy cầm thực đơn hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Cánh gà nướng nhé? Gân bò nướng? Hay là xúc xích nướng?...”
Cậu ta đọc món nào là Hạ Đằng lại lắc đầu cái đấy.
Đồ nướng nhiều calo quá, vì kiểm soát vóc dáng nên dù thỉnh thoảng thèm ăn, Trần Phi Vãn cũng chỉ cho cô ăn đồ chay.
Nhưng còn chưa kịp đọc đến món chay thì Kỳ Chính đã không buồn nghe nữa, anh gảy tàn thuốc rồi nói: “Cậu có tin là dù cậu đọc hết thực đơn thì cậu ta cũng chỉ lắc đầu không?”
Giang Trừng Dương chớp chớp mắt, hỏi Hạ Đằng: “Cậu không muốn ăn gì sao?”
Không để cô trả lời, Kỳ Chính đã giơ tay giật phắt thực đơn từ tay Giang Trừng Dương, đứng dậy đi về phía quầy nướng. Ánh mắt Giang Vãn Nguyệt vẫn dõi theo anh, sau đó quay lại liếc Hạ Đằng, cái nhìn chẳng mấy thiện cảm.
Giang Trừng Dương thì chẳng nhận ra điều gì, chỉ gật đầu nói: “Vậy để A Chính chọn đi, cậu ấy biết món nào ngon.”
Không khí trên bàn lại nhanh chóng sôi nổi trở lại, Hạ Đằng cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất. Bên cạnh cô là một bạn nam, ban đầu còn đang nói chuyện với người bên kia, nhưng không biết từ lúc nào đã quay người về phía cô. Lúc này không ai chú ý, cậu ta khẽ nói nhỏ: “Tôi cho cậu một lời khuyên nha, cậu đừng ra vẻ quá, A Chính ghét kiểu đó lắm đấy.”
Hạ Đằng nói mà không ngẩng đầu: “Tôi không cần biết cậu ta ghét cái gì cả.”
Có vẻ bạn nam đó không ngờ cô lại nói vậy, thế là bỗng dưng không biết đáp lời thế nào. Cậu ta cứ thế nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng bật cười: “Thôi được rồi, coi như tôi chưa nói gì.”