Chẳng biết Kỳ Chính đã dậy từ lúc nào, mặt anh in đầy những vết đỏ vì nằm ngủ, ánh mắt lạnh lùng đến mức có thể rơi băng ra. Có vẻ tiếng động của họ đã đánh thức anh dậy, trông anh bây giờ còn u ám hơn cả thời tiết, toát lên luồng sát khí nặng nề.
Anh đá vào ghế của bạn nam ngồi phía trước một phát, giọng vẫn hơi khàn khàn chưa tỉnh hẳn: “Mày hét cái gì mà hét.”
Bạn nam đó quay lại giải thích: “Không phải tôi, là hai đứa con gái kia đang ầm ầm lên kìa.”
Kỳ Chính liếc nhìn phía trước. Hạ Đằng không để ý chuyện đằng sau, lạnh lùng hỏi Triệu Ý Hàm: “Có phải cậu mở cửa sổ không?”
Triệu Ý Hàm khoanh tay, ung dung đáp: “Là tôi đấy, thì sao nào?”
“Tại sao cậu mở cửa sổ?”
“Trong lớp ngột ngạt quá, phải mở cửa cho thông thoáng chứ?”
“Sao cậu không mở cái khác mà phải mở đúng cái chỗ tôi?”
Triệu Ý Hàm đảo mắt: “À thế à, tôi chẳng để ý.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT