Tống Thời Khê biết rằng vạn sự khởi đầu nan nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi cảm thấy lo lắng. Ngô Thu Hồng ở bên cạnh còn lo lắng hơn cả cô.
"Thời Khê, phải làm sao bây giờ? Nếu không bán được mười tệ của cậu coi như mất trắng rồi!"
"Buổi sáng ít người, đợi thêm một chút đi..." Có người hỏi tức là đồ của cô không tệ.
Đúng lúc này Đặng Thúy Hà, chủ quầy văn phòng phẩm bên cạnh thấy thời cơ thích hợp liền chạy tới cười hỏi: "Cô gái, tôi thấy quần áo của cô đẹp quá, lấy hàng ở đâu vậy?"
Hai quầy hàng gần nhau, nói chuyện là nghe thấy. Tống Thời Khê không tin cô ấy không biết mình bán quần áo cũ. Việc cô ấy cố tình hỏi thêm một câu hoặc là để bắt chuyện hoặc là có ý đồ khác.
Tống Thời Khê đảo mắt cong khóe môi, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền. Vẻ quyến rũ pha chút tinh nghịch, cô nói lớn: "Đây không phải là hàng chợ lấy ở đâu cả mà là đồ tôi mua ở cửa hàng bách hóa lớn nhất thủ đô. Tôi chỉ mặc một hai lần, bây giờ muốn bán rẻ lại cho người hữu duyên. Chị có muốn mua một cái không?"
Vạn sự cứ ngọt ngào gọi một tiếng "chị" thì không bao giờ sai. Quả nhiên vừa nghe Tống Thời Khê nói Đặng Thúy Hà đã bật cười: "Ôi, tôi hơn cô mười mấy tuổi, phải gọi bằng cô mới đúng."
"Thật sao?"
Tống Thời Khê làm ra vẻ ngạc nhiên che miệng: "Chị không nói thì ai mà biết được ạ. Em nhìn chị như mới ngoài hai mươi ấy."
Những lời này đã khiến Đặng Thúy Hà cười tít mắt. Nhưng cô ấy không quên chuyện chính, đưa tay sờ vào một chiếc áo màu đỏ rượu treo trên giá. Chất vải bóng đẹp, sờ vào rất mềm mại, nhìn là biết hàng tốt.
"Quần áo của em thật sự mua ở cửa hàng bách hóa sao? Bán bao nhiêu tiền?"
Vài ngày nữa mẹ chồng cô ấy tổ chức sinh nhật 60 tuổi, họ hàng sẽ đến rất đông. Cô ấy muốn mua một bộ để diện nhưng thấy đồ trong cửa hàng bách hóa đắt quá nên không nỡ mua. Cô ấy đã đắn đo ở nhà mấy ngày rồi.
Sáng nay thấy có một quầy bán quần áo bên cạnh, tuy là đồ cũ nhưng trông khá đẹp nên cô ấy cứ quan sát. Vừa nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái, cô ấy vội vàng chạy tới muốn nhân cơ hội trả giá.
"Vâng ạ, em lừa chị làm gì? Em là người thật thà mà, nếu không thì đã không nói rõ cho chị biết đây là đồ em đã mặc rồi đúng không?"
"Cái này thì đúng." Đặng Thúy Hà gật đầu.
Tống Thời Khê tiếp tục nói: "Chị nhìn là người từng trải. Chị sờ thử xem, toàn là vải tốt cả. Còn đường may này nữa, vừa khít lại gọn gàng. Lúc đó em mua hơn ba mươi tệ, giờ bán giảm giá còn mười lăm tệ thôi ạ."
Vừa nói cô vừa đưa chiếc áo mà Đặng Thúy Hà ưng ý đến gần hơn.
"Cũng được thật."
Đặng Thúy Hà vô thức lẩm bẩm nhưng nhanh chóng nhận ra mình lỡ lời, lập tức sửa lại: "Nhưng dù sao thì em cũng đã mặc rồi, cũ rồi, không còn đáng giá nữa. Em thấy đấy, cả buổi sáng nay các em chưa bán được gì chính là vì định giá cao quá."
"Thế này đi, hai cô gái các em bươn chải cũng vất vả. Chị trả năm tệ. Nếu em bán thì chị mua coi như ủng hộ em."
Nói qua nói lại hóa ra là để tìm lỗi mà trả giá.
Đây là chuyện bình thường, Tống Thời Khê đã chuẩn bị tâm lý để bị trả giá rồi. Nhưng trả giá thì cũng phải có mức độ, sao có thể trả giá thấp đến vậy được chứ?
Nhưng dù sao thì đối phương cũng là khách hàng, Tống Thời Khê không có lý do gì để đuổi người đi. Hơn nữa hai người coi như là hàng xóm, nếu giữ mối quan hệ tốt thì sau này làm ăn cũng thuận lợi hơn.
Nghĩ đến đây Tống Thời Khê cố tình ra vẻ khó xử lắc đầu: "Chị ơi, năm tệ thật sự không bán được. Nhưng nếu chị thật lòng muốn mua em sẽ tặng chị một chiếc kẹp tóc. Chị thấy cái này hợp với chiếc áo này không? Cái kẹp tóc này em bán năm hào lận đó."
Vừa nói cô vừa chọn một chiếc kẹp tóc cùng màu với chiếc áo ra. Không đợi Đặng Thúy Hà mở lời cô lại tiếp tục: "Màu áo này đặc biệt và tươi tắn, tôn da lắm. Chị mặc lên đứng giữa đám đông, người khác sẽ chú ý đến chị đầu tiên. Với lại ở eo còn được thiết kế những nếp gấp hình sóng giúp tôn dáng, không làm lộ mỡ thừa. Chị mặc lên chắc chắn sẽ rất đẹp."
"Hơn nữa chị nghĩ xem, mặc chiếc áo này với một chiếc quần dài đen hoặc váy dài, búi tóc lên và cài chiếc kẹp tóc này, vừa thời thượng vừa sang trọng. Dù là bán hàng hay đi thăm họ hàng đều rất có thể diện."
Những lời này đã đánh trúng tim đen của Đặng Thúy Hà. Cô ấy không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cảm thấy hơi lâng lâng.
Thực ra cô ấy biết giá này đi kèm với chiếc áo này không hề đắt nhưng vẫn còn do dự muốn thử trả giá thêm.
Nhận thấy sự dao động của cô ấy, Tống Thời Khê tung ra chiêu cuối: "Thế này đi, em sẽ búi tóc miễn phí cho chị. Chị cầm chiếc áo này soi gương thử xem. Nếu hài lòng thì mua, không hài lòng cũng không sao."
"Em còn biết tết tóc nữa à?" Ánh mắt Đặng Thúy Hà sáng lên. Ánh nhìn của cô ấy không khỏi dừng lại trên bím tóc tinh xảo, độc đáo của Tống Thời Khê. Cô ấy động lòng: "Vậy em làm thử cho chị xem."
Dù sao cũng miễn phí, thử một chút đâu có mất tiền.
Tống Thời Khê lập tức lấy ra chiếc lược gỗ đã chuẩn bị sẵn rồi đưa chiếc gương tròn nhỏ cho Đặng Thúy Hà: "Chị lại đây ngồi, có ghế này."
Chiếc ghế này là do Ngô Thu Hồng mang từ ký túc xá đến.
"Được."
Tống Thời Khê khéo tay, chỉ trong chốc lát đã búi xong. Thời đại này tóc của mọi người đều dày và nhiều, chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể tạo ra cảm giác bồng bềnh giúp khuôn mặt trông nhỏ hơn.
"Đẹp chứ?" Tống Thời Khê cài chiếc kẹp tóc lên thái dương Đặng Thúy Hà rồi cầm chiếc áo đặt lên ngực cô ấy: "Thế nào? Trông nữ tính hơn nhiều đấy chứ."
Quả đúng là vậy!
Bình thường cô ấy đi bán hàng để tiện và đỡ bẩn phần lớn đều mặc quần áo cũ, màu tối khiến người trông xám xịt không có chút tinh thần nào, trông già đi mấy tuổi. Nhưng bây giờ thay một bộ quần áo, thay một kiểu tóc, cô ấy mới biết mình cũng có thể đẹp đến thế.
Đặng Thúy Hà nhìn mình trong gương như được lột xác, tim đập càng lúc càng nhanh.
Đúng lúc này vài người phụ nữ bán hàng khác có mối quan hệ tốt với cô ấy cũng xúm lại xôn xao bàn tán.
Họ đã muốn đến từ lâu nhưng không có ai dẫn đầu nên vẫn nhịn. Đến khi thấy Tống Thời Khê tết tóc cho Đặng Thúy Hà, họ tưởng Đặng Thúy Hà đã mua quần áo rồi nên cuối cùng không nhịn được nữa chạy tới.
"Thúy Hà, chị mua chiếc áo này à? Bao nhiêu tiền vậy? Đẹp thật đấy, còn làm tôn lên khí sắc nữa."
"Mặc cái này về chồng chị chẳng phải sẽ mê mệt không tìm thấy lối về sao?"
"Chẳng những không tìm thấy lối về, e là còn chẳng biết chui vào đâu nữa!"
Câu nói cuối cùng khiến mọi người đều đỏ mặt, mắng cô ấy lớn tuổi rồi mà không biết xấu hổ.
Nhưng có vài người sau khi ngại ngùng tâm tư lại bắt đầu dao động. Đến tuổi trung niên, tuy cuộc sống không tránh khỏi ngày càng tẻ nhạt nhưng ai lại không muốn có thêm chút kích thích và màu sắc trong mối quan hệ vợ chồng?
Nghĩ đến đó một trong số họ chen qua những người khác đến trước mặt Tống Thời Khê hỏi: "Cô gái nhỏ, còn chiếc áo nào nữa không? Bán cho tôi một cái giống hệt như vậy."
Tống Thời Khê nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe không xen vào. Lúc này nghe có người hỏi, đang chuẩn bị mở lời thì bị Đặng Thúy Hà bên cạnh ngắt lời: "Cái này chị lấy rồi, gói lại cho chị đi."
"Này, chị đã trả tiền đâu? Vậy tôi..."
"Tôi đến trước, xếp hàng đi." Đặng Thúy Hà mặc kệ cô ấy nói gì, nắm chặt lấy chiếc áo không buông. Sợ Tống Thời Khê sẽ bán cho người khác, cô ấy lập tức nói: "Em gái, bây giờ chị về lấy tiền, em nhớ giữ lại cho chị nhé."
"Vâng ạ."
Nụ cười trên khuôn mặt Tống Thời Khê càng lúc càng tươi. Cô đưa chiếc áo cho Ngô Thu Hồng bảo cô ấy gói lại. Gói lại ở đây cũng chỉ là cho chiếc áo vào trong một cái túi mua sắm mà Tống Thời Khê đã lục lọi trong phòng của nguyên chủ.
Thấy Tống Thời Khê đồng ý, Đặng Thúy Hà vội vàng chạy về quầy hàng của mình, sợ chậm một giây là con vịt đã đến miệng lại bay đi mất.
"Vậy còn cái nào không, tôi muốn mua."
"Quần áo của nhà em đều chỉ có một cái thôi. Nhưng em có thể dựa vào đặc điểm của từng người mà giới thiệu trang phục phù hợp để mọi người đều trở nên xinh đẹp." Tống Thời Khê dịu dàng nói, đôi mắt cong lên.
"Vậy cũng được, nếu không đẹp thì tôi không mua đâu nhé."
"Vâng."
Đội ngũ các chị chủ quầy này có sức chiến đấu bùng nổ giúp Tống Thời Khê bán được vài đơn hàng trước buổi trưa. Trong số đó có hai người vì cỡ không vừa nên không mua được nhưng cũng để Tống Thời Khê tết cho một kiểu tóc mới, mua một chiếc kẹp tóc cho vui.
Thực ra nguyên chủ có dáng người hơi gầy, quần áo cỡ cũng nhỏ. Nhưng vì thời đại này mọi người đều khá kín đáo, quần áo thường rộng rãi. Hơn nữa nguyên chủ lúc mới từ nông thôn lên trong lòng vẫn còn suy nghĩ tiết kiệm. Để mặc được lâu, khi mua quần áo thường chọn lớn hơn một thậm chí là hai cỡ. Vì vậy quần áo của cô vẫn phù hợp với phần lớn mọi người.
Nhìn số tiền trong chiếc túi đeo chéo, Tống Thời Khê cảm thấy rất thỏa mãn. Thấy quầy hàng không có ai, cô bảo Ngô Thu Hồng trông chừng còn mình thì đi mua cơm trưa.
Lát nữa đến giờ nghỉ trưa của trường chắc chắn sẽ có rất nhiều người ra ngoài dạo phố. Lúc đó sẽ rất bận rộn, phải ăn trước để bổ sung năng lượng.
Cả con phố có rất nhiều món ăn ngon. Sau khi mở cửa còn có nhiều người miền Nam đi cùng con cái đến học tiện thể mở kinh doanh. Tống Thời Khê thấy có người bán bún qua cầu liền mua hai bát.
"Thu Hồng vất vả rồi, đói bụng chưa? Ăn nhanh đi!"
Sợ quần áo bị ám mùi, Tống Thời Khê không dám đặt bát lên quầy. Cô lấy ghế ra làm bàn tạm ngồi xổm trên đất ăn.
"Không cần đâu, tớ lát nữa đi ăn ở nhà ăn là được. Với lại tớ cũng có làm gì đâu, có gì mà vất vả."
Nghe vậy Ngô Thu Hồng liên tục xua tay. Cô ấy không ngờ Tống Thời Khê đi mua bữa trưa lại mua luôn cả phần cho cô ấy. Hôm qua đã ăn nhiều đồ ngon của cô rồi, hôm nay nếu còn ăn nữa cô ấy sẽ cảm thấy áy náy.
Hơn nữa cô ấy chưa bao giờ buôn bán, khả năng ăn nói cũng không giỏi như Tống Thời Khê. Cả buổi sáng chỉ đứng không. Khi Tống Thời Khê bận cô ấy mới giúp gói quần áo. Có thể nói là cô ấy không giúp được gì nhiều.
Nhìn thấy Ngô Thu Hồng như vậy, Tống Thời Khê chỉ cần dùng chân để suy nghĩ cũng đoán được cô ấy đang nghĩ gì trong lòng. Cô không khỏi thở dài. Cô coi Ngô Thu Hồng là bạn nên chỉ muốn đối xử tốt với cô ấy hơn một chút, tốt hơn nữa trong phạm vi khả năng của mình, không hề có mục đích gì khác. Nhưng cô lại quên mất cảm nhận của Ngô Thu Hồng.
Ngô Thu Hồng là người trọng nghĩa, không thích chiếm lợi. Mỗi khi nhận một chút lòng tốt từ Tống Thời Khê, áp lực trong lòng cô ấy lại tăng thêm một phần. Một hai lần thì có thể dùng việc giúp đỡ Tống Thời Khê để trả ơn nhưng nếu nhiều lần thì sẽ trở thành gánh nặng đối với Ngô Thu Hồng.
Hơn nữa hai người chỉ vừa "gương vỡ lại lành" chưa lâu, áp lực của cô ấy càng lớn hơn. Suy cho cùng vẫn là do điều kiện vật chất của hai người không bình đẳng, suy nghĩ khác nhau nên mới phát sinh vấn đề.
Cứ tiếp tục như vậy mối quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.