Thế nên sau hai giây im lặng, Tống Thời Khê mỉm cười nói: "Tớ đã mua hai suất rồi, nếu cậu không ăn thì chỉ có mà lãng phí thôi."
Nghe cô nói Ngô Thu Hồng nghẹn lại, nhìn hai bát bún qua cầu to đùng mím chặt môi.
Đúng lúc này Tống Thời Khê lại hỏi: "Thu Hồng, chúng ta là bạn bè đúng không?"
"Đương nhiên là bạn rồi!"
Ngô Thu Hồng gần như không suy nghĩ mà trả lời ngay. Nhưng sau khi lời nói thốt ra cô ấy mới cảm thấy ngượng ngùng, dần đỏ mặt.
Nhưng Tống Thời Khê lại không hề che giấu sự vui vẻ của mình, cô cười lớn: "Vậy thì được rồi. Tớ đã nói đừng khách sáo với tớ mà. Tớ sẵn lòng bỏ tiền mua đồ ăn cho cậu cũng giống như cậu sẵn lòng đến giúp tớ vậy."
"Tớ chỉ có mình cậu là bạn thôi. Nếu không có cậu giúp, một mình tớ còn chẳng biết xoay xở thế nào nữa."
Nói đến đây Tống Thời Khê nhét đôi đũa vào tay Ngô Thu Hồng, giọng điệu hơi cao lên vừa tinh nghịch vừa hoạt bát: "Nếu cậu thật sự thấy áy náy thì cứ coi như tớ đang đặt cược đi. Tớ cược sau này cậu sẽ trở thành một kế toán nổi tiếng thế giới, mở văn phòng riêng, đến lúc đó tớ sẽ đi theo cậu mà sống sung sướng."
Ngô Thu Hồng nhìn Tống Thời Khê, hốc mắt dần ươn ướt rồi đột ngột cúi đầu khẽ nói: "Được."
Giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy nhưng sâu thẳm trong lòng cô ấy đã gieo một hạt giống kiên định.
Hai người ngồi xổm bên nhau, vai kề vai ăn bát bún qua cầu nóng hổi.
Thời điểm này chưa có công nghệ và hóa chất, nước dùng bún qua cầu được hầm từ xương gà, xương heo trong nhiều giờ. Nước dùng màu trắng đục, bề mặt nổi một lớp dầu mỡ. Nước dùng tươi ngon, sợi bún dai, trơn. Một miếng bún, một muỗng canh, cảm giác sảng khoái như tiên.
Ăn xong không lâu, trường bắt đầu giờ nghỉ trưa, số người trên con phố sau trường tăng lên nhanh chóng. Tống Thời Khê tập trung cao độ, một tay cầm hai bộ quần áo làm biển quảng cáo di động đi qua đi lại trước quầy. Một lát sau đã thu hút được vài nữ sinh ghé qua.
"Chiếc váy này đẹp quá, bà chủ, bao nhiêu tiền vậy ạ?"
"Chiếc này lúc tôi mua hơn năm mươi tệ, chỉ mặc vài lần, tôi bán lại cho cô hai mươi tệ."
Nghe vậy Trần Huệ Lợi lập tức rụt tay lại: "A? Cô mặc rồi sao? Vậy thì tôi không lấy nữa."
Nói xong cô ấy kéo bạn đi nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào chiếc váy, rõ ràng là rất thích.
Tống Thời Khê trước tiên lặng lẽ quan sát Trần Huệ Lợi một lượt, thấy cô ấy ăn mặc sành điệu, thời trang, đi giày da nhỏ, đeo đồng hồ nữ tinh xảo liền nhanh chóng bước tới cầm chiếc gương lên, lấy chiếc váy từ trên giá xuống mở lời níu kéo.
"Tuy là đồ tôi đã mặc rồi nhưng cô yên tâm, tôi rất khỏe mạnh, không có bệnh truyền nhiễm. Váy cũng đã được giặt và là ủi, đảm bảo sạch sẽ."
Trần Huệ Lợi do dự vài giây rồi từ từ dừng lại, quay lại nhận chiếc váy từ tay Tống Thời Khê soi gương thử.
Tống Thời Khê tiếp tục khen ngợi: "Cô có làn da trắng trẻo lại tóc ngắn, mặc chiếc váy này chắc chắn sẽ hợp và đẹp hơn tôi."
Nghe vậy Trần Huệ Lợi theo bản năng liếc nhìn khuôn mặt Tống Thời Khê. Khi nhìn rõ, trong mắt cô ấy lóe lên một tia kinh ngạc. Lúc nãy cô ấy chỉ mải nhìn chiếc váy, không ngờ người xinh đẹp nhất ở quầy hàng này lại là bà chủ.
Trần Huệ Lợi từ nhỏ đã biết mình cũng có chút nhan sắc nhưng đứng trước người này thì không còn gì để nói.
Nghe Tống Thời Khê nói vậy, trong lòng cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ và tức giận, giọng điệu cao lên hừ một tiếng: "Vì muốn bán quần áo mà cô nói mấy lời xằng bậy gì vậy? Tôi không dễ bị lừa đâu."
Nói xong cô ấy nhét chiếc váy lại vào tay Tống Thời Khê rồi quay người định bỏ đi.
Tống Thời Khê làm sao có thể để mất vị khách lớn là Trần Huệ Lợi liền nhanh chóng chặn cô ấy lại.
"Này đồng chí, những gì tôi nói không phải là lời xằng bậy. Người đẹp không hẳn mặc cái gì cũng đẹp. Người và quần áo phải hợp nhau thì mới có thể tôn lên vẻ đẹp của nhau. Cô nhìn xem, chiếc váy màu xanh nhạt hôm nay tôi mặc có đẹp không?"
Mọi người vô thức nhìn theo lời cô rồi gật đầu.
"Nhưng nếu hôm nay tôi mặc chiếc váy này có phải sẽ không còn đẹp nữa không? Nó còn làm cổ tôi trông ngắn lại, người chia thành năm năm, hai bên so sánh khác biệt rất lớn đúng không?"
Mọi người lại không tự chủ mà gật đầu lia lịa bởi vì sự đối lập quá rõ ràng khiến họ không thể không thừa nhận.
Thấy vậy nụ cười trên môi Tống Thời Khê càng sâu hơn rồi cô đặt chiếc váy lên ngực Trần Huệ Lợi nói: "Nhưng nếu là cô mặc, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác. Cô tóc ngắn, váy lại cổ tròn rộng sẽ tạo cảm giác cổ cao hơn giúp đầu cô nhỏ lại, vai rộng, dáng người đẹp hơn."
"Cô cứ hỏi bạn bè xem, cô mặc có phải đẹp hơn tôi mặc không?"
Trần Huệ Lợi ngẩn ra, ngước mắt lên thì thấy mấy người bạn của mình gật đầu lia lịa như giã tỏi còn liên tục khen ngợi cô ấy. Nếu không phải những người này là bạn cùng lớp ba năm của cô ấy, cô ấy sẽ nghi ngờ họ là gián điệp do bà chủ phái đến!
Nghĩ đến đó Trần Huệ Lợi mím môi, lại nhìn vào mình trong gương. Cô ấy không thể không thừa nhận sự thật đúng như Tống Thời Khê nói. Hơn nữa dù sao được một người đẹp như vậy khen ngợi, trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy hơi vui.
Sau vài lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cô ấy nói: "Mười tám tệ thì tôi mua."
Tống Thời Khê tỏ vẻ khó xử do dự một lúc lâu mới gật đầu: "Được, nể tình mọi người đều là bạn học, mười tám thì mười tám vậy."
"Bạn học?" Lời này đã thành công thu hút sự chú ý và tò mò của những người khác, họ xúm lại.
"Sao tôi chưa từng thấy cô ở trường bao giờ?" Trần Huệ Lợi nhíu mày nghi ngờ. Theo lẽ thường nếu trong trường có một nữ sinh xinh đẹp như vậy chắc chắn đã nổi tiếng từ lâu rồi và cô ấy cũng phải có ấn tượng.
"Tôi và cô ấy là sinh viên năm nhất ngành Kế toán. Bình thường ngoài giờ lên lớp tôi không ở trường."
Tống Thời Khê đương nhiên nhìn ra sự nghi ngờ của Trần Huệ Lợi. Cô có chút không tự nhiên gãi trán. Nguyên chủ bình thường mặc đồ lòe loẹt, dù có khuôn mặt đẹp cũng giảm đi vài phần. Hơn nữa để tiếp cận Lý Nghiễn Hành, chỉ cần rảnh rỗi là cô lại chạy đến trường của anh ta và Tần Chi Ý. Ngay cả bạn bè trong lớp còn không quen thuộc với cô nói gì đến cả trường.
Trần Huệ Lợi vẫn bán tín bán nghi nhưng những người khác thì đã tin, bắt đầu trò chuyện.
Tống Thời Khê lúc này mới biết họ là sinh viên năm ba ngành Quản trị kinh doanh. Không chỉ vậy mấy người này còn là thành viên đội đọc thơ của trường, hèn gì từng người nói chuyện đều tròn vành rõ chữ, giọng trong trẻo, tiếng phổ thông còn chuẩn hơn phần lớn mọi người.
"Thật là trùng hợp, hồi cấp ba em cũng ở trong đội đọc thơ của trường."
Tống Thời Khê có ý đồ riêng, để rút ngắn khoảng cách cô đã thêm vào một câu.
Tất nhiên câu nói này cũng không phải là nói dối. Bởi vì nguyên chủ đúng là đã từng ở trong đội đọc thơ một thời gian nhưng chỉ là thầy cô thấy cô ấy có ngoại hình đẹp nên kéo vào hàng đầu để làm cảnh, không học được chút kiến thức hay kỹ năng nào.
Nhưng cô thì khác. Kiếp trước cô tốt nghiệp ngành Phát thanh và Truyền hình, tuy sau khi tốt nghiệp không làm công việc liên quan nhưng dù sao cũng đã từng học, nền tảng vẫn còn.
"Thật hả?"
Mấy cô gái kia nghe Tống Thời Khê nói vậy mắt lập tức sáng lên.
Thấy vậy Tống Thời Khê cười nói: "Đương nhiên rồi, em lừa các chị làm gì?"
Nói xong cô hắng giọng đọc một đoạn thơ nhỏ, là bài "Gửi cây sồi" của Thư Đình.
"Nếu em yêu anh, tuyệt đối không phải như cây dây leo, dùng cành cây cao của anh để phô trương bản thân; Nếu em yêu anh, tuyệt đối không như con chim si tình, vì bóng râm mà lặp lại những khúc hát đơn điệu."
Tuy chỉ là một đoạn ngắn nhưng đủ để thấy nền tảng của cô. Phát âm, nhịp điệu, cảm xúc, mỗi chi tiết đều được nắm bắt rất tốt, chuyên nghiệp hơn cả người đọc chính của đội họ.
Sau đoạn đọc thơ này, ánh mắt của những người khác nhìn Tống Thời Khê đã thay đổi, đầy ngưỡng mộ, họ hỏi đủ thứ chuyện, lúc hỏi làm thế nào để luyện được, lúc hỏi cô học bao lâu...
Tống Thời Khê đều vui vẻ trả lời từng câu. Sự hào phóng, vô tư này khiến họ cảm động. Phải biết rằng bình thường ngoài giáo viên hướng dẫn ra không ai sẵn lòng dạy họ, đặc biệt là những người có chút năng lực đều muốn giấu đi, sợ người khác học được.
"Sau này mọi người cứ thường xuyên đến chơi nhé. Nếu các chị em xung quanh có ai muốn mua quần áo có thể giới thiệu giúp em. Ai được các chị giới thiệu đến em sẽ giảm giá."
Khi tiễn họ đi Tống Thời Khê vui vẻ nói ra mục đích cuối cùng của mình. Sau những gì đã xảy ra họ làm sao có thể không đồng ý? Mỗi người còn mua một chiếc kẹp tóc mang về.
Ngô Thu Hồng đứng bên cạnh kinh ngạc há hốc mồm, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Tống Thời Khê.
Cả buổi sáng trôi qua rất nhanh, việc buôn bán khá tốt. Tống Thời Khê rất muốn tiếp tục nhưng vì buổi chiều còn phải đi học nên cô đành thu dọn quần áo lại cùng Ngô Thu Hồng mang về ký túc xá cất tạm, đợi sau khi tan học lại mang ra bán.
Tuy việc đi lại có hơi phiền phức nhưng không còn cách nào khác.
Liên tục ba ngày đều như vậy, tuy mệt nhưng quần áo bán được khá nhiều. Bây giờ Tống Thời Khê đã có hơn hai trăm tệ trong tay. Cô ước tính với số tiền này chắc có thể thuê nhà được rồi nên bắt đầu hỏi thăm xem xung quanh trường có phòng cho thuê không.
Hầu hết các chủ quầy hàng trên con phố phía sau trường đều sống trong những con hẻm gần đó. Chỉ cần hỏi vu vơ một câu khi mua đồ là có thể có được khá nhiều thông tin. Nhưng vào thời đại này không có nhiều người cho thuê nhà. Nếu có cũng chỉ là những căn phòng đơn nhỏ trong những khu nhà tập thể với giá cả phải chăng.
Và những căn phòng đơn như vậy gần như có nhà vệ sinh và khu vực tắm rửa đều dùng chung.
Vừa nghe đến môi trường sống đó Tống Thời Khê đã lắc đầu. Thuê một nơi như vậy còn không bằng về trường ở.
Hơn nữa tuy an ninh ở thủ đô rất tốt nhưng phòng ngừa vẫn hơn chữa trị. Cô thà bỏ nhiều tiền để sống thoải mái và an toàn hơn chứ không muốn vì ham rẻ mà ở trong những căn "phòng quan tài" tối tăm ở khu nhà tập thể.
Ngày nào về nhà cũng cảm thấy cuộc đời đã đi vào ngõ cụt.
Tống Thời Khê biết rằng tìm được một căn phòng tốt không thể vội được. Cô lại không quen thuộc khu vực xung quanh nên cô đã mua một ít đồ nhờ Đặng Thúy Hà ở quầy bên cạnh để mắt giùm, vừa tiện vừa đỡ mất công.
Nhờ đó mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn nhiều.
Đặng Thúy Hà còn đưa cho cô hai tệ, muốn đặt một vài văn phòng phẩm lên quầy của cô để bán vào những lúc cô phải lên lớp không thể bán hàng.
Tống Thời Khê vui vẻ đồng ý.
Đúng lúc cô đang bận rộn buôn bán, một người không ngờ tới đã tìm đến.