Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng xuyên qua những đám mây trải xuống như một tấm lụa vàng óng.

Tống Thời Khê kéo hai chiếc vali đến con phố phía sau trường mệt đến mức thở hổn hển, cảm giác như hai tay không còn là của mình nữa. Cô hít một hơi thật sâu, vượt qua vô số quầy hàng khác nhau đi về phía quầy của mình.

Hôm nay cô ăn mặc sành điệu, thời trang cộng thêm vóc dáng và dung mạo nổi bật đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn. Cô không hề sợ hãi, cứ thế đi thẳng về phía trước.

"Thu Hồng? Cậu đến từ lúc nào vậy?"

Từ xa Tống Thời Khê đã thấy một người đứng bên cạnh quầy hàng. Đến gần hơn cô mới nhận ra đó là Ngô Thu Hồng, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Nghe thấy giọng cô, Ngô Thu Hồng quay người lại nhanh chóng đi tới giúp cô xách một chiếc vali. Cô ấy ấp úng một lúc lâu rồi nhỏ giọng nói: "Đi ngang qua, ghé vào xem cậu một chút."

Nghe vậy Tống Thời Khê vui vẻ nói: "Đã đến rồi thì đừng đi nữa, giúp tớ một tay đi."

Vẻ mặt cô vừa tinh nghịch vừa hoạt bát, ai mà nỡ từ chối? Hơn nữa Ngô Thu Hồng vốn dĩ đến để giúp, lúc này đương nhiên thuận theo lời cô.

Hai người mở vali ra. Tống Thời Khê lấy ra một chiếc ga trải giường màu nhạt có hoa văn nhỏ trải lên quầy hàng để che đi chiếc bàn tối màu xấu xí ban đầu. Sau đó cô lại quấn một vòng vải mỏng lên giá của quầy hàng, từng chút từng chút một trang trí quầy.

Sau khi làm xong tất cả, cô và Ngô Thu Hồng cùng nhau treo quần áo lên.

"Quần áo của cậu đẹp thật đấy, sờ vào cũng thấy thoải mái nữa. Cậu thật sự nỡ bán với giá rẻ sao?"

Ngô Thu Hồng ban đầu nghĩ rằng cô sẽ bán những bộ quần áo cũ rẻ tiền nhưng những bộ này nhìn qua đã thấy chưa mặc được mấy lần. Chất liệu vải mềm mại, màu sắc tươi sáng, đủ loại kiểu dáng, hoa văn khiến cô ấy nhìn không chán mắt.

Quần áo tốt như vậy cô ấy chỉ thấy trong các cửa hàng bách hóa. Lúc này cô ấy còn không dám chạm vào, sợ làm bẩn hay làm rách. Nhìn thấy Tống Thời Khê lấy ra một tấm biển "Chọn tùy thích với giá năm hào", cô ấy không khỏi cảm thấy kinh ngạc và tiếc nuối.

Năm hào? Ra cửa hàng bách hóa có lẽ còn không mua được một cái tay áo.

"Dù có đẹp, có thoải mái đến đâu nhưng không hợp với tớ, để trong tủ quần áo bám bụi chi bằng bán đi còn hơn."

Tống Thời Khê cũng thấy hơi tiếc nhưng bây giờ cô đang cần tiền thuê nhà gấp, không thể nghĩ nhiều được. Hơn nữa quần áo của nguyên chủ chất thành núi, những bộ này chỉ là một phần nhỏ.

Với lại bán cho những người cần, tái sử dụng cũng giúp giảm lãng phí, bảo vệ môi trường.

Nói xong cô nhận thấy Ngô Thu Hồng đang nhìn tấm biển trên tay mình, chợt nhận ra cô ấy đã hiểu lầm. Cô vội vàng lấy ra một chiếc hộp sắt tinh xảo từ vali. Chiếc hộp được khắc những hoa văn phức tạp, đẹp mắt, chỉ nhìn một cái đã thu hút sự chú ý của Ngô Thu Hồng.

"Cái này không phải là giá bán quần áo mà là giá bán cái này."

Tống Thời Khê cười mở nắp hộp sắt ra để lộ những thứ bên trong. Vô số phụ kiện nhỏ đủ màu sắc dưới ánh nắng mặt trời phát ra ánh sáng lấp lánh.

Trông chúng lấp lánh như mới nhưng thực ra cũng là đồ cũ.

Nguyên chủ ngày xưa gần như thay đổi mỗi ngày. Một chiếc kẹp tóc hay một sợi dây buộc tóc đeo một ngày là đã không thích nữa vứt sang một bên rồi mua cái mới. Hộp trang sức trong nhà đã chật cứng. Hôm qua cô dọn dẹp một chút, giữ lại những cái mình thích còn những cái khác thì chuẩn bị bán đi, thu lại được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Hơn nữa những món phụ kiện nhỏ này bán đi cũng không lỗ bao nhiêu và việc để một tấm biển giá thấp ở bên cạnh có thể tạo hiệu ứng thu hút khách hàng.

Ngô Thu Hồng nghe cô phân tích rất rành mạch, biết cô đã có kế hoạch nên cũng không nói thêm gì nữa.

Hai người nhanh chóng dựng xong quầy hàng. Trên đường có rất nhiều người bị thu hút bởi những bộ quần áo bắt mắt và cô chủ quầy xinh đẹp như hoa nhưng sau khi hỏi vài câu, nghe thấy là đồ cũ và giá cả tương ứng thì đều rời đi.

Có không ít người đến hỏi nhưng cho đến khi tiết học đầu tiên kết thúc họ vẫn chưa bán được một món quần áo hay phụ kiện nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play