Nơi bữa tiệc được tổ chức là khách sạn Tây Châu – nơi nhà họ Lục nắm cổ phần.

Người đến đều là con cháu của các gia tộc quyền quý.

Tôi len lỏi giữa đám đông, thành thục làm tròn vai một “bông hoa xã giao” rồi chợt bắt gặp một bóng hình quen thuộc. 

Châu Lâm – Ảnh đế của mùa giải trước.

Hồi học cấp ba, tôi từng xem phim anh ấy đóng. Lúc đó anh ấy là thần tượng thanh xuân nên tôi rất thích.

Trước đây công ty tôi từng muốn ký hợp đồng với anh ấy nhưng không thành, giờ gặp lại nếu đến chào hỏi, biết đâu sau này có thể hợp tác.

- Chào anh Châu, tôi là Hứa Nam Yên – CEO của Giải Trí Thời Đại.

- Ồ, tôi có nghe qua. Tổng giám đốc Lục là chồng cô đúng không?

Tôi mỉm cười, đã quá quen với câu này.

Ai cũng biết tôi là “Lục phu nhân”, nhưng lại chẳng mấy ai biết tên tôi là Hứa Nam Yên.

Dù vậy, cái danh “người nhà họ Lục” này dùng cũng tiện. ( truyện trên app t.y.t )

Sau đó Châu Lâm tỏ ra khá hào hứng trò chuyện thêm với tôi.

- Phu nhân nhà họ Lục, chỗ này hơi đông, chi bằng chúng ta tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện kỹ hơn?

- Từ lâu tôi đã muốn hợp tác với nhà họ Lục, không ngờ hôm nay cô lại chủ động tới bắt chuyện. 

Thế rồi Châu Lâm lịch thiệp mời tôi lên tầng hai.

Chúng tôi trao đổi danh thiếp, anh ấy nói rất mong chờ được hợp tác.

Lúc rời khỏi, vì đã khá muộn nên anh ấy còn ngỏ ý muốn đưa tôi về nhưng đã bị tôi khéo léo từ chối. 

- Lục phu nhân, hẹn gặp lại nhé. 

- Vâng. 

Tôi nhìn anh ấy bước vào chiếc xe sang, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thất bại.

Chuỗi phân cấp trong giới thượng lưu này quá rõ ràng. Nếu tôi không mang họ Lục, e rằng họ chẳng thèm liếc mắt tới tôi một lần.

Đêm đen như mực, trăng cũng trốn sau tầng mây vì đã uống rượu nên tôi chẳng thể tự lái xe về. 

Nhưng thật ra tôi cũng chẳng muốn về nhà, thế là tùy tiện đón một chiếc taxi, đi lòng vòng khắp thành phố.

Đường phố thưa thớt bóng người, chỉ có ánh đèn đường lướt qua rồi hắt vào mặt tôi.

Rõ ràng tôi có đến hai mái nhà, vậy mà chẳng có nơi nào để quay về.

Một là vì không muốn nhìn thấy gương mặt cay nghiệt của mẹ kế, hai là càng không muốn chứng kiến cảnh Lục Nghiêu đưa Lương Vãn về nhà. 

Thế là tôi đi đến quán Bar của Tô Tô và chơi đến tận lúc trời sáng mới rời đi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play