Sáng sớm hôm sau, Tô Tô lay tôi dậy.

- Này, chồng cậu gọi cho tớ suốt, phiền chết đi được cậu mau nghe máy đi!

Tôi lơ mơ nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm đầy giận dữ, giọng anh run rẩy:

- Hứa Nam Yên, con mẹ nhà… cô đang ở đâu đấy?

- Tôi... tôi đang ở quán bar của Tô Tô.

- Sao không về nhà?

Giọng anh khàn đặc, như thể cả đêm không ngủ.

Tôi ngẩn người một lúc, đầu ong ong rồi mới đáp: 

- Không liên quan đến anh.

Sau đó tôi liền bực dọc cúp máy, ngẩng đầu thì thấy Tô Tô đang nhìn tôi như xem kịch hay, còn giơ ngón cái ra.

- Chị em à, lần này cậu cứng thật rồi!

Toi rồi, có khi nào Lục Nghiêu sẽ trả thù tôi không nhỉ? 

Nhưng vì đã mệt mỏi rã rời nên tôi chẳng còn tâm trí để nghĩ, mà nhắm mắt ngủ tiếp.

Khi tôi về đến nhà thì đã là chiều muộn.

Không ngờ Lục Nghiêu lại không ở bên người trong lòng của anh, mà lại có mặt ở nhà.

Anh cau mặt nhìn tôi, đột nhiên lao đến rồi ép tôi vào cánh cửa.

- Hứa Nam Yên, cô giỏi lắm, cả đêm không về nhà!

Ánh mắt Lục Nghiêu lạnh như dao, nhìn tôi chằm chằm như đang dò xét điều gì.

- Tổng giám đốc Lục, tôi mệt rồi đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.

- Mệt? Tôi thấy cô trò chuyện với Châu Lâm rất vui vẻ đấy. Sao thế? Cuối cùng cũng gặp được thần tượng rồi nên quên luôn mình là ai à? ( truyện trên app T•Y•T )

Giọng nói lúc này của anh hình như có chút ghen tuông nhỉ? 

- Tôi chỉ muốn hợp tác nên nói thêm vài câu thôi, anh quan tâm làm gì?

- Quan tâm? Đêm qua bạn tôi gửi ảnh hai người vào nhóm chat, cô biết tôi mất mặt đến mức nào không?

Anh nổi điên như thể bản thân là người bị phản bội…thì ra là vì chuyện đó. 

Tôi bảo rồi mà, sao anh lại quan tâm đến tôi cơ chứ. 

- Lục Nghiêu, anh đúng là có tiêu chuẩn kép đấy. Anh có thể đưa phụ nữ về nhà, còn tôi chỉ nói chuyện với một người đàn ông mà cũng sai sao?

- Không giống nhau!

Anh bước lại gần, hơi thuốc lá nhàn nhạt phả vào mặt tôi. 

- Hứa Nam Yên, tôi cảnh cáo cô. Nếu cô dám làm chuyện gì mờ ám bên ngoài hay cắm sừng tôi thì Lục Nghiêu tôi đây tuyệt đối không tha cho cô.

Lúc nói câu này trong ánh mắt anh là sự giận dữ điên cuồng, lạnh lẽo đến rợn người.

Tên khốn này, rốt cuộc nghĩ tôi là loại người gì?

Tôi buông lỏng tay đang nắm chặt, rồi nở một nụ cười đầy lạnh nhạt.

- Anh yên tâm, nếu tôi thật sự muốn làm vậy, tôi sẽ đợi đến khi anh chết rồi mới làm.

- Như thế thì tôi có thể quang minh chính đại dùng tiền của anh, sống với người khác.

Rồi tôi chỉnh lại cổ áo cho anh, phủi nhẹ những nếp nhăn trên vạt áo.

Nếu muốn chọc tức người khác thì tôi đây cũng biết làm mà. 

Anh nghiến răng nhìn tôi trừng trừng:

- Hứa Nam Yên, cô dám!

Tôi vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt đáp:

- Anh cứ thử chết đi… xem tôi có dám hay không?

Tôi khẽ cười rồi đi thẳng vào phòng của mình.

Thế nhưng phía sau lại vang lên tiếng ghế bị đá văng rồi đập mạnh vào tường. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play