Sáng sớm hôm sau, trong phòng khách đã đặt sẵn một chai nước hoa mới tinh được để ngay ngắn.
Thế nhưng suốt mấy ngày liền tôi không thấy bóng dáng của Lục Nghiêu đâu, chẳng biết anh lại lang thang ở đâu nữa.
Vì bận bịu đi làm nên tôi cũng chẳng có thời gian để quan tâm đến chuyện này.
Công ty giải trí của ba tôi trước đây rối như tơ vò, phải đến khi tôi tiếp quản thì từng vấn đề một mới được giải quyết ổn thỏa.
Chỉ có ông trời mới biết được tôi đã vượt qua quãng thời gian đó như thế nào.
Khi đang chăm chú xem hơn đồng thì nhỏ bạn thân tên Tô Tô của tôi không ngừng gọi điện thoại tới.
[Alô, nói nhanh đi, tớ đang bận lắm...]
[Lương Vãn trở về rồi.]
Nghe xong câu nói đó ngón tay tôi khựng lại, suýt nữa đánh rơi cả điện thoại.
Lương Vãn – chính là người mà Lục Nghiêu luôn giữ trong tim.
[Tớ có nguồn tin đáng tin, tối nay cô ta sẽ về đến sân bay!]
[Này, Hứa Nam Yên, cậu có nghe không đấy?]
Tô Tô sốt ruột giục giã, dường như còn lo hơn cả tôi.
[Tớ biết rồi.]
Tôi đáp lại bằng giọng điệu nhàn nhạt, như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
[Chỉ vậy thôi á? Này, đó là tình địch chính hiệu của cậu đấy, cậu không sợ mất vị trí à?]
[Tớ với anh ta vốn dĩ chỉ là hôn nhân trên danh nghĩa, còn chuyện anh ta muốn làm gì thì tớ cũng không quản nổi.]
Huống hồ thì vị trí “Lục phu nhân” này, vốn dĩ chẳng phải của tôi.
Sau đó tôi viện cớ bận rộn rồi dứt khoát cúp máy.
Khi bình tĩnh lại, tôi sực nhớ ra tối nay có một buổi tiệc cần tôi và Lục Nghiêu cùng tham dự.
Vậy là tôi mở khung chat giữa hai chúng tôi ra, tin nhắn mới nhất là tôi báo cho anh về buổi tiệc tối nay nhưng Lục Nghiêu chưa từng trả lời. ( app truyện T Y T )
Nếu giờ Lương Vãn đã trở về rồi thì chắc hẳn buổi tiệc tối nay tôi phải một mình đối phó rồi.
Và rồi tôi uống thêm một ly cà phê lớn, đè nén vị đắng ở đáy lòng rồi tiếp tục làm việc.