Cao Cố Sanh cúp máy, bôi trét một hồi trước gương, sau khi chắc chắn chỉ cần ngẩng đầu là có thể dọa chạy mười tên lưu manh, cậu mới hài lòng dừng tay.
Cậu vớ đại một bộ quần áo rồi ra khỏi nhà, liền thấy năm chiếc xe đang đỗ ngay ngắn trước cổng.
Có xe van, cũng có xe con, có chiếc trông mới bảy, tám phần, có chiếc lại như thể vừa được vớt từ chợ đồ cũ về.
Thấy Cao Cố Sanh đến, cửa xe đồng loạt mở ra, một hàng hai mươi người đàn ông vạm vỡ bước xuống, chào hỏi cậu.
"Chào tiểu thiếu gia!"
Cao Cố Sanh rất hài lòng với màn ngụy trang ô tô của các vệ sĩ, chỉ là mấy người này ai nấy đều cao to vạm vỡ, chọn đại một người ra cũng có vẻ đấu được vài chiêu với Tyson, thật sự quá nổi bật. Dù đã ngụy trang nhưng vẫn rất thu hút sự chú ý, có phần không phù hợp với nguyên tắc khiêm tốn của Cao Cố Sanh.
Nhưng vì an toàn, mọi thứ khác đều có thể gác lại.
Lúc này, điện thoại của Cao Cố Sanh reo lên: "Alô? Ba ơi, các chú vệ sĩ đến rồi ạ. Hả? Ồ ồ, vâng ạ. Vẫn là ba chu đáo nhất~"
Tâng bốc xong, cậu cúp máy, lòng cũng yên tâm hơn.
Cao Thệ đã sớm tính đến nỗi lo của Cao Cố Sanh, còn sắp xếp thêm ba vệ sĩ bảo vệ cậu trong bóng tối. Ba người này ẩn mình rất giỏi, nhưng thực lực lại không hề thua kém hai mươi người kia.
[Thế này mà vẫn dính bẫy của Ôn Lương thì tôi gọi hắn bằng bố!]
Cao Cố Sanh hung hăng nghĩ, vung tay một cái, hào khí ngút trời: "Đi!"
[Nếu Ôn Lương còn dám động đến cậu, xem tôi có đánh cho hắn phọt cả cứt ra không.]
Cao Cố Sanh hùng hổ hiên ngang đi đến trường, chẳng mấy chốc đã thấy cổng lớn.
Đại học Kinh Đô là trường đại học hàng đầu cả nước, hằng năm có rất nhiều sinh viên mến mộ danh tiếng mà đến tham quan phong cảnh, vì vậy, đại học Kinh Đô không có kiểm soát ra vào, mà mở rộng cổng chào đón sinh viên khắp nơi đến tham quan, chỉ cần xuất trình thẻ sinh viên hoặc chứng minh nhân dân để đăng ký.
Thầy giáo gác cổng kiểm tra thông tin của hai mươi người đàn ông vạm vỡ hết lần này đến lần khác, quét khuôn mặt và dấu vân tay, sau khi chứng minh các đồng chí này "trong sạch", mới ngập ngừng cho họ vào cổng.
Cao Cố Sanh nghe thấy tiếng hai thầy giáo trò chuyện vọng lại từ phía sau.
"Bọn trẻ bây giờ trông chững chạc thật đấy."
"Còn có cậu thanh niên kia, ba mươi lăm tuổi rồi mà không quên học tập, đúng là một đứa trẻ ngoan."
"Học là vô tận mà."
...
Cao Cố Sanh không nhịn được cười: "Chú Trần, người ta đang khen chú là đứa trẻ ngoan đấy."
Đội trưởng đội vệ sĩ Trần Sâm bất đắc dĩ – nếu mắt chú ấy không bị kém đi, thì thầy giáo kia có lẽ còn nhỏ hơn chú ấy hai, ba tuổi.
Một đám người thế này không thể cứ đi kè kè sau lưng cậu được, trông như đến gây sự vậy.
Cao Cố Sanh chia một đội nhỏ đi xem chừng bạn bè mình, những người còn lại tản ra theo hình tròn.
Nếu chỉ đi ngang qua trong đám đông thì không nhận ra điều gì, nhưng nếu nhìn từ trên xuống, sẽ thấy đám người này lấy Cao Cố Sanh làm trung tâm, ngầm tạo thành một vòng tròn.
Bất kể ai muốn ra tay với Cao Cố Sanh, đều sẽ bị ít nhất ba người tấn công cùng lúc.
Thế nhưng Cao Cố Sanh không lập tức đến phòng giáo vụ, mà gọi cho giáo viên chủ nhiệm. Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói xa lạ, tự xưng là giáo viên phòng giáo vụ.
"Thầy ơi, em đến trường rồi, bây giờ em đến phòng giáo vụ ạ?"
Cúp điện thoại, Cao Cố Sanh có chút ngạc nhiên nhướng mày.
Từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ tin người ở đầu dây bên kia thực sự là giáo viên phòng giáo vụ.
Đại học Kinh Đô rất nghiêm khắc trong việc yêu cầu phẩm chất của giáo viên, một người lạm dụng chức quyền như vậy, e là không thể ẩn mình ở đại học Kinh Đô lâu đến thế.
Hơn nữa, Cao Cố Sanh rất tin tưởng giáo viên chủ nhiệm lớp mình, tuyệt đối không tin thầy ấy là loại người nối giáo cho giặc.
Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là, người ở đầu dây bên kia lại to gan đến vậy, hẹn gặp mặt thẳng ở phòng giáo vụ, đây là sợ cậu chạy mất sao?
Cậu trầm ngâm một lúc, vỗ vai một sinh viên vừa từ hội sinh viên đi ra, hỏi: "Chào cậu, xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, chiều nay có hoạt động gì không?"
"Chiều nay à, hình như cũng không... Vãi!"
Cậu sinh viên bị vỗ vai bất ngờ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một gương mặt kinh thiên động địa, tưởng ban ngày ban mặt mà gặp ma, lập tức rùng mình một cái.
Cậu ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện người trước mặt rõ ràng là một thiếu niên, tuy gương mặt thảm không nỡ nhìn, nhưng có thể thấy tuổi tác dường như còn nhỏ hơn mình.
Cậu sinh viên lập tức có chút xấu hổ: "Chiều nay không có hoạt động gì cả."
Vì áy náy với Cao Cố Sanh, cậu ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra một tin tức ngoài lề.
"Nhưng nghe nói có người định tài trợ cho trường chúng ta."
"Thật giả không biết, nhưng chiều nay ngoài các thầy cô có tiết dạy ra, thì về cơ bản không ai ở văn phòng cả."
"Tài trợ?" Cao Cố Sanh đăm chiêu, "Cậu có biết là ai tài trợ không?"
Cậu sinh viên ngập ngừng một lúc: "Nghe nói... là nhà họ Ôn, chính là nhà họ Ôn của đàn anh Ôn."
Nói đến đây, cậu ta có chút kích động.
Ôn Lương là nam thần trường học của đại học Kinh Đô, độ nổi tiếng trong trường cực cao, rõ ràng người trước mặt chính là một fanboy của hắn ta.
Cao Cố Sanh thăm dò: "Nói mới nhớ, hôm nay là thứ Bảy, cậu vừa họp xong đúng không? Có gặp đàn anh Ôn không?"
Cậu sinh viên ngạc nhiên nhìn cậu một cái: "Tất nhiên là có rồi, đàn anh là chủ tịch hội sinh viên, anh ấy không đến thì sao mà họp được."
Có lẽ vì chuyện vừa rồi, cậu sinh viên có chút áy náy với Cao Cố Sanh, bèn nói thêm như để bù đắp: "Cậu cũng rất ngưỡng mộ đàn anh Ôn phải không?"
"Nếu cậu muốn gặp đàn anh, có thể đến thư viện vào chiều thứ Bảy, đàn anh thường sẽ tự học ở đó. Lúc đàn anh học thì đừng làm phiền, nhưng đợi anh ấy đọc sách xong, nếu may mắn thì có thể nói chuyện được vài câu."
"Đàn anh tốt tính lắm, thường thì bạn học hỏi bài, anh ấy đều sẽ trả lời."
Cao Cố Sanh đương nhiên biết thói quen của Ôn Lương.
Cậu còn biết Ôn Lương thích ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong thư viện, vừa đọc sách vừa uống trà, mà trà phải là trà mới của năm nay.
Ôn Lương thực ra là người có những nỗi ám ảnh cố chấp về chi tiết, rất nhiều tiểu tiết mà người khác cho là không quan trọng, hắn ta lại nắm rất chặt.
Nghĩ đến đây, một tia khác thường lóe lên trong đầu Cao Cố Sanh.
Cậu nhớ lại lúc [Ôn Lương] gọi điện cho mình, đã không gọi là "A Sanh", mà là "Cố Sanh".
Liên tưởng đến lời cậu sinh viên này vừa nói, rằng Ôn Lương đã đến hội sinh viên họp, một ý nghĩ không thể tin nổi nảy sinh trong lòng cậu.
Lẽ nào, [Ôn Lương] đang chờ gặp cậu, không phải là người đàn anh đã ở bên cậu hơn hai tháng, mà là một người hoàn toàn khác?
...
"Bạn học? Bạn học ơi, cậu sao thế?"
Cao Cố Sanh bị tiếng gọi của cậu sinh viên đối diện kéo về thực tại, cậu cười ngượng ngùng: "Tôi vừa nghĩ đến vài chuyện, phiền cậu rồi, cảm ơn nhiều."
Cậu vẫy tay chào tạm biệt, một cơn gió thổi qua làm rối lọn tóc mai, ánh nắng làm nhòa đi gương mặt cậu, chỉ có giọng nói trong trẻo, mát lành mang theo cơn gió giữa hạ thoảng đến.
Cậu sinh viên kia không hiểu sao tim lại lỡ một nhịp.
"A, chờ đã..."
Cậu ta đột nhiên nhớ ra, mình còn chưa biết tên của bạn học này.
Nhưng dòng người đã tản ra, bóng dáng thiếu niên thoáng qua để lại ấn tượng sâu sắc đã hòa vào đám đông, biến mất không thấy.
Cậu sinh viên đứng ngẩn người tại chỗ một lúc, đột nhiên tự tát mình một cái, khiến những người xung quanh đều phải ngoái lại nhìn.
Cậu ta nhớ lại gương mặt muốn lấy mạng người của Cao Cố Sanh, không thể tin nổi mà lẩm bẩm: "Mẹ nó chứ, mình điên rồi sao..."
***
Cao Cố Sanh tạm biệt cậu sinh viên tốt bụng, đi về phía phòng giáo vụ.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào, cậu cũng đã hiểu ra phần nào.
Chắc là [Ôn Lương] đã nhân lúc nhà họ Ôn tài trợ, các thầy cô đều rời khỏi văn phòng, để hẹn cậu đến đây.
Còn về việc tài trợ của nhà họ Ôn, có lẽ cũng là để dụ các thầy cô đi, nếu không chỉ là tài trợ thôi thì liên hệ với hiệu trưởng hoặc phòng tài vụ là được, cần gì đến cả giáo viên phòng giáo vụ cũng phải qua đó.
Nhà họ Ôn hằng năm đều tài trợ, lần này chẳng qua là đổi thành tài trợ cho đại học Kinh Đô, cũng không phải chuyện gì to tát.
Cao Cố Sanh vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng đến phòng giáo vụ, cậu đưa tay gõ cửa.
"Mời vào."
Là giọng của "thầy giáo phòng giáo vụ" đã gọi cho cậu.
Cậu đẩy cửa vào, phát hiện bên trong là hai gương mặt xa lạ.
Một người trông khoảng bốn mươi tuổi, tóc trên đỉnh đầu hơi thưa, đeo kính gọng vuông, vết hằn sâu hai bên khóe miệng trông vô cùng nghiêm khắc.
Người còn lại thì mặc một chiếc áo blouse trắng, gương mặt anh tuấn, nụ cười hiền hòa.
Người mặc áo blouse trắng, cậu nhận ra, là bác sĩ tâm lý của trường. ( app TYT - tytnovel )
Vì quá đẹp trai nên phòng y tế vốn nên vắng vẻ lại thường xuyên chật cứng người.
"Em chào thầy ạ."
Cao Cố Sanh bước đến trước mặt hai người.
"Ngồi đi."
Người đàn ông trạc bốn mươi gật đầu, cố gắng nhếch môi để tỏ ra thân thiện hơn, tiếc là gã vốn không hay cười, lúc này cố nặn ra một nụ cười trông cực kỳ đáng sợ, thà không cười còn hơn.
Nếu phải nói đáng sợ đến mức nào, thì có lẽ giống như khi bạn đang đùa giỡn nói cười với bạn học trong lớp, vô tình quay đầu lại, phát hiện giáo viên chủ nhiệm đang ghé vào ô cửa sổ nhỏ ở cửa sau nhìn vào trong, bốn mắt hai người nhìn nhau, thầy ấy từ từ nở một nụ cười.
Tim như muốn ngừng đập.
Cao Cố Sanh nheo mắt, cười nói: "Thầy tên là gì ạ, hình như trước đây em chưa từng gặp thầy."
Người đàn ông trung niên lảng tránh không trả lời, chỉ nói: "Em là Cao Cố Sanh đúng không, chuyện tối qua chúng tôi đã biết, đã xác nhận là lỗi của Ôn Lương, em đừng lo, chuyện này sau đó chúng tôi sẽ giải quyết."
Đang tính toán cái gì đây.
Cao Cố Sanh không để lộ cảm xúc: "Em tin tưởng nhà trường và các thầy cô, vậy thầy gọi em đến đây có chuyện gì không ạ?"
Người đàn ông trung niên ra vẻ quan tâm: "Chuyện xảy ra hôm qua, liên quan đến danh tiếng của nhà trường, chúng tôi muốn thương lượng với em, đừng tuyên truyền ra ngoài."
Cao Cố Sanh gật đầu: "Em chắc chắn sẽ không đi nói lung tung đâu ạ, dù sao đây cũng không phải chuyện gì vẻ vang."
Giọng điệu của Cao Cố Sanh có chút xẵng, nhưng người đàn ông trung niên không hề phật ý, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai bác sĩ tâm lý bên cạnh: "Đây là thầy Thường, có lẽ trước đây em đã gặp rồi, là bác sĩ tâm lý của trường chúng ta."
"Lần này sợ chuyện tối qua để lại bóng ma tâm lý cho em, nên đã tìm thầy ấy đến để giúp em giải tỏa cảm xúc."
Trình độ của bác sĩ trong phòng y tế của trường, vĩnh viễn là một ẩn số.
Cao Cố Sanh muốn biết, đối phương đang có ý đồ gì, bèn gật đầu, đồng ý với "ý tốt" của gã.
Người đàn ông trung niên mở cửa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu và vị bác sĩ tâm lý họ Thường này.
Bên dưới mái tóc dày, một tiếng rên khẽ truyền ra từ chiếc tai nghe bị che khuất.
Rõ ràng người đàn ông trung niên vừa bước ra ngoài đã bị các vệ sĩ quật ngã xuống đất.
Gã thầy giả bị các đại hán vây kín, rơi vào cảnh khó xử toàn đàn ông, cứ thế bị khống chế.