Cao Cố Sanh nhìn vị bác sĩ tâm lý trước mặt, cười híp mắt nói: “Thầy Thường, thật ra tôi thấy chuyện hôm qua chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.”

Thường Tái nghe vậy chỉ mỉm cười, giọng của gã rất ôn hòa, mang theo một nhịp điệu đặc biệt nào đó, khiến người ta liên tưởng đến buổi sớm tinh mơ của mùa thu, bất giác thả lỏng cả người.

“Em đừng lo, chúng ta cứ trò chuyện dăm ba câu như bạn bè thôi.”

Thường Tái rất uyên bác, bất kể Cao Cố Sanh nhắc đến chuyện gì, gã đều có thể bắt nhịp được, hai người trò chuyện, không khí dần trở nên thoải mái.

Ve sầu ngoài cửa sổ kêu inh ỏi, khuấy động cơn gió oi nồng của mùa hạ, tán lá xanh biếc nâng đỡ những vạt nắng vàng kim, in một bóng lá rõ nét ngay cạnh bàn tay của Cao Cố Sanh.

Buổi chiều mùa hạ luôn khiến người ta buồn ngủ như vậy.

Cao Cố Sanh không nhịn được mà ngáp một cái, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ.

Giọng nói của Thường Tái như thể bị ngăn cách bởi một lớp sương mù mông lung.

“...Bạn học Cao, có phải em thấy hơi buồn ngủ rồi không?”

“Buồn ngủ thì cứ ngủ đi.”

Thường Tái nhìn thiếu niên trước mặt.

Cậu dường như hơi buồn ngủ, đầu gật gà gật gù như gà con mổ thóc.

Dung mạo thiếu niên xấu xí, nhưng lại có một mái tóc đen mềm mại, khi cậu cúi đầu, những lọn tóc che đi gáy cũng theo đó trượt sang hai bên, để lộ chiếc cổ trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời lại càng trắng đến độ gần như trong suốt.

Có lẽ vì ánh nắng quá gay gắt, vành tai và sau gáy của thiếu niên hơi ửng lên một màu hồng nhàn nhạt.

Tim Thường Tái chợt đập mạnh một cái.

“...Bạn học Cao, chuyện tối qua thực ra em không nhớ rõ lắm, để tôi giúp em hồi tưởng lại.”

Lời định nói ra, chẳng hiểu sao lại bẻ lái ngay trong miệng, nhân vật chính của câu chuyện cũng đổi thành người khác.

“Thật ra, từ rất sớm, em đã có cảm tình với... tôi, với tôi... Thường Tái.”

Khoảnh khắc cái tên được thốt ra, một luồng điện từ tim xộc thẳng lên não, trước mắt gã chợt trống rỗng, một cảm giác thỏa mãn khó tả bao trùm lấy gã.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Thường Tái biết, nếu tất cả những gì gã làm bị nhà họ Ôn phát hiện, gã sẽ sống không bằng chết.

Tiểu gia chủ của nhà họ Ôn sẽ dùng những thủ đoạn đáng sợ không thể tưởng tượng nổi để hành hạ gã, khiến gã phải hối hận vì đã đến thế giới này.

Gã biết rõ điều đó.

Nhưng thiếu niên trước mắt lại quá đỗi tốt đẹp, chiếc cổ của cậu mảnh mai đến thế, dường như chỉ một bàn tay là có thể nắm trọn, mang một vẻ mong manh khiến người ta muốn phá hủy.

Thường Tái không cam lòng cứ thế đẩy người trước mắt vào lòng Ôn Lương.

Giá như thiếu niên này là của mình thì tốt rồi.

Gã đã nghĩ như vậy.

“Hồi tưởng” vẫn đang tiếp tục.

“...Tối qua, em nghe ngóng được tôi ở khách sạn đó, liền lấy hết can đảm đến tìm tôi.”

“Để lấy dũng khí, em đã uống rượu.”

“Em say rồi, đi nhầm phòng, vào phải phòng của Ôn Lương.”

“...Em nhầm Ôn Lương là tôi, tỏ tình với hắn ta, hắn ta cũng có ý với em, nên đã thuận theo tự nhiên mà đồng ý.”

“Không ngờ, một lúc sau, em tỉnh rượu, nhận ra Ôn Lương.”

“Em đã mất đi ký ức sau khi say.”

“...Em tưởng mình suýt bị xâm phạm, nhưng thực ra, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Thường Tái nhìn thiếu niên đang gục trên bàn, trong mắt ẩn giấu sự chiếm hữu đáng sợ, nhưng giọng nói của gã lại dịu dàng đến kỳ quái, như mật ong pha đường, ngọt ngấy đến kinh người.

“Em yêu tôi.”

“Cao Cố Sanh, yêu, Thường Tái.”

“Nguyên nhân của tất cả chuyện này, chỉ vì em quá yêu tôi.”

“Yêu đến mức bất chấp tất cả vì tôi.”

Gương mặt thiếu niên vùi trong vòng tay, hơi thở có chút dồn dập, như thể bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng vô vọng.

Thường Tái đưa tay ra, ngón cái và ngón giữa chạm vào nhau.

Ngón tay gã thon dài, đốt ngón tay sáng bóng.

“Tiếp theo, sau khi tôi búng tay, em sẽ tỉnh lại.”

“Em sẽ ‘nhớ ra’ sự thật tối qua.”

“Tách.”

Theo tiếng búng tay giòn giã, người Cao Cố Sanh khẽ run lên.

Thế nhưng, mọi chuyện lại không như Thường Tái nghĩ, Cao Cố Sanh không hề tỉnh lại từ giấc mơ với một ký ức hoàn toàn mới.

Hơi thở của cậu ngày càng gấp gáp, làn da lộ ra bên ngoài đều nhuốm một lớp màu hồng nhạt.

Thường Tái giật mình.

Thuật thôi miên của gã chưa bao giờ sai sót, nhưng nhìn trạng thái của thiếu niên, rõ ràng đã có vấn đề ở đâu đó.

“Bạn học Cao? Bạn học Cao!”

Thường Tái mất đi vẻ bình tĩnh, hai tay định đỡ đầu Cao Cố Sanh dậy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngay lúc này, ngay giây tiếp theo trước khi tay Thường Tái sắp chạm vào người trước mặt, Cao Cố Sanh cử động.

Thường Tái vui mừng, “Bạn học Cao, em sao rồi?”

Cao Cố Sanh trước mặt như vừa mới ngủ dậy, giọng nói mang theo một chút mơ màng mềm mại, “Sao rồi ạ?”

“Đúng vậy, có chỗ nào không thoải mái không?”

Thường Tái nhìn một Cao Cố Sanh như vậy, nóng lòng muốn kiểm chứng thành quả thôi miên của mình, kiểm nghiệm tình yêu không chút dè giữ của thiếu niên dành cho gã.

“Chỗ nào không thoải mái ư...”

Cùng với lời nói, Cao Cố Sanh từ từ ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt Cao Cố Sanh trong veo, chứa đựng ngọn lửa giận hừng hực, cơn tức giận này khiến cậu trông càng thêm sống động.

Trong con ngươi đen láy của cậu như có hai vòng xoáy, muốn cuốn tất cả những ai nhìn thấy đôi mắt này vào vực sâu.

Thường Tái nhận ra có điều không ổn, gã có thể cảm thấy ý thức của mình đang dần mơ hồ, đây rõ ràng là dấu hiệu sắp bị thôi miên.

Nhưng gã không thể cử động, thậm chí mỗi tế bào trong cơ thể đều đang reo hò vì sự trầm luân này, như thể rơi xuống vực sâu là có thể nhìn thấy thần linh của mình.

Ngay lúc Thường Tái còn đang ngẩn người, Cao Cố Sanh chớp lấy cơ hội, đấm một cú vào sống mũi của gã!

Cú đấm này long trời lở đất, hội tụ tất cả tuyệt học mà cậu đã luyện cùng Cao Thệ, ẩn chứa toàn bộ cơn thịnh nộ mà cậu phải chịu trong thời gian ngắn vừa qua, cho dù là Nhân tộc Đại đế có đến cũng không đỡ nổi cú đấm này! Là chính miệng Cao Cố Sanh cậu nói đấy!

“Bốp!”

“Rầm...!”

“Tiểu thiếu gia! Cậu có sao không?!”

Tiếng đầu tiên là cú đấm của Cao Cố Sanh tiếp xúc thân mật với sống mũi của Thường Tái.

Tiếng sau là âm thanh các vệ sĩ phá cửa xông vào.

Cao Cố Sanh vung tay: “Tôi không sao, nhưng tên này chắc không ổn lắm đâu.”

Ánh mắt của các vệ sĩ đổ dồn về phía Thường Tái đang nằm bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

“Sịttt...”

Không biết là ai đã khe khẽ hít một ngụm khí lạnh.

Thường Tái mặt mày đầy máu, người không biết còn tưởng đã xảy ra án mạng, cặp kính gọng phẳng của gã đã vỡ nát, xiêu vẹo treo trên tai.

Trần Sâm bước tới, kiểm tra vết thương của gã.

“Không có gì đáng ngại, bị gãy xương mũi, có thể bị chấn động não.”

Tính tình Cao Cố Sanh vốn rất tốt, người có thể khiến cậu ra tay không nương tình, chắc chắn đã làm chuyện gì đó quá đáng.

Quả nhiên, sau khi Cao Cố Sanh kể lại chuyện vừa rồi, mặt các vệ sĩ đều đen lại. ( app truyện TᎽT )

Cả một đám người như họ đứng chờ bên ngoài mà lại suýt để tiểu thiếu gia bị lừa, thế này thì còn mặt mũi nào nữa?

Cao Cố Sanh lại chẳng mấy để tâm, cậu tiện tay tháo chiếc cúc áo thứ hai trên ngực mình, đây là một chiếc máy quay siêu nhỏ, đã ghi lại toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.

Hôm nay để gắn chiếc cúc này, cậu đã cố tình mặc một chiếc áo sơ mi, theo động tác của cậu, cổ áo bị kéo mở, để lộ xương quai xanh tinh xảo.

Đường cong bên cổ cậu uyển chuyển đến mức khiến người ta liên tưởng đến những con thiên nga thanh lịch.

Ánh mắt của các vệ sĩ không khỏi bị thu hút.

Nhưng không hề mang ý dâm dục.

Theo đuổi cái đẹp vốn là bản năng của sinh vật.

Nhưng Trần Sâm là người nhận ra điều bất thường nhanh nhất, chú ấy sa sầm mặt, sải bước tiến lên, lấy áo khoác từ trong túi ra, quấn Cao Cố Sanh kín mít.

Chú ấy đã theo Cao Thệ mười mấy năm, cũng biết chút ít về vấn đề trên người Cao Cố Sanh, biết rằng sắp có biến cố gì đó xảy ra.

Cao Cố Sanh bị chiếc áo khoác bất ngờ trùm lên mặt, cậu ngơ ngác bị Trần Sâm quấn thành một cái bánh chưng, giữa mùa hè nóng nực, thoáng chốc đã đổ một thân mồ hôi.

Trần Sâm vẻ mặt nghiêm trọng liên lạc với Cao Thệ.

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Cúp điện thoại, Trần Sâm nói với Cao Cố Sanh: “Tiểu thiếu gia, cơ thể cậu có chút vấn đề, chúng ta phải về ngay lập tức.”

Cao Cố Sanh không cảm thấy mình có chỗ nào không khỏe, nhưng Trần Sâm đã nói vậy, cậu cũng chuẩn bị rời đi.

Cậu tiện tay chụp màn hình lịch sử cuộc gọi gửi cho giáo viên phụ đạo của mình, nhắc nhở thầy kiểm tra xem thông tin của mình có bị đánh cắp hay không, còn gửi cả đoạn video vừa rồi qua.

Không biết gã thầy giả này là ai, nhưng Thường Tái là bác sĩ của trường, nên báo cho giáo viên phụ đạo một tiếng.

Thường Tái bị hai vệ sĩ kẹp giữa như một con chó chết, e là trước khi bị tống vào đồn cảnh sát, phải vào bệnh viện một chuyến.

Lúc đi ngang qua Thường Tái, gã r*n rỉ một tiếng, từ từ tỉnh lại, vừa hay nhìn thấy Cao Cố Sanh đi qua bên cạnh.

Ngay khoảnh khắc đó, Thường Tái đột ngột quỳ xuống, hai tay chộp về phía chân Cao Cố Sanh.

Gã vẻ mặt kích động, mặt đỏ bừng, trên mặt còn dính máu mũi vừa bị đánh chảy ra, dùng giọng hát kịch cao vút để bộc bạch:

“Bạn học Cao, tôi là con chó của cậu!”

Cao Cố Sanh rùng mình một cái: “Cái quái gì thế?! Tôi không có con chó nào như anh!”

“Phỉ phui! Chó với chả má gì chứ...”

Cậu vừa ra sức giãy chân vừa nhìn Trần Sâm cầu cứu: “Chú Trần, chú cũng đâu có nói chấn động não còn có di chứng kiểu này đâu.”

Trần Sâm và vệ sĩ bên cạnh ra sức gỡ Thường Tái khỏi người Cao Cố Sanh.

Sức của Thường Tái lớn kinh khủng, cuối cùng phải cần đến ba người đàn ông lực lưỡng đè lên người gã như xếp hình.

Chỉ còn lại một bàn tay và một cái đầu, Thường Tái như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, phát ra từng tràng ai oán.

“Bạn học Cao! Bạn học Cao! Không có cậu tôi biết sống sao đây, bạn học Cao!”

“Bạn học Cao...!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play