Khi bạn bị cả thế giới ruồng bỏ, có một người chạy đến bên bạn, ôm lấy bạn và nói rằng vẫn còn có người đó ở đây—
Bạn có rung động không?
Cao Cố Sanh đã rung động.
Dưới sự xa lánh, bạo lực và chèn ép kéo dài suốt một năm, cậu đã phải dốc hết sức mình để cố gắng bảo vệ trại trẻ mồ côi không bị liên lụy.
Cậu không nhìn ra được rằng, đằng sau tất cả những tổn thương mà cậu phải chịu, đều có bóng dáng của Ôn Lương.
Cậu cứ thế lao đầu vào cạm bẫy của Ôn Lương.
Thế nhưng lần này, Cao Cố Sanh đã sớm được Cao Thệ đưa về nhà, không cần phải chịu đựng gió táp mưa sa, thành tích thi đại học còn xuất sắc hơn trong mơ, thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm TOP 3 toàn quốc.
Nào ngờ, cậu lại thi vào đúng trường đại học mà Ôn Lương đang theo học.
Có lẽ là do ảnh hưởng của “cốt truyện”, hai người cuối cùng vẫn gặp mặt.
Thậm chí từ “đàn anh ở trường đại học siêu trọng điểm đến diễn thuyết” trong nguyên tác đã biến thành “đàn anh ruột”, cơ hội tiếp xúc giữa hai người tăng lên đáng kể.
Cốt truyện vốn dĩ phải sau mười tám tuổi mới bắt đầu, nay lại xảy ra sớm hơn.
…
“Đội trưởng Cao, để Nhạc Nhạc cứ đi theo anh mãi cũng không phải là cách, hay là đến Sở quản lý linh hồn xin hai lá bùa Phong Ấn, thử xem có tác dụng không?” Hoàng Sam đề nghị.
Cao Thệ lắc đầu: “Tôi đã có chủ ý rồi. Vả lại, bên Sở quản lý linh hồn dạo này rất bận, e là không có đủ nhân lực.”
Nhiễm Thu sắp xếp xong đoạn băng giám sát, mượn lực vươn vai, đạp chân vào bàn một cái.
Chiếc ghế xoay đã được Hoàng Sam độ lại vô cùng trơn tru, trong nháy mắt đã đưa Nhiễm Thu đến bên cạnh Thường Dương, cậu ấy ăn vụng một miếng khoai tây chiên vị nguyên bản rồi xen vào,
“Nhắc mới nhớ. Đại ca, các anh có phát hiện ra dạo này chúng ta xuất quân ngày càng thường xuyên không? Bình thường một tuần cũng chẳng xuất quân được một lần, tuần này đã là lần thứ ba rồi.”
Thường Dương đập vào bàn tay đang định thuận thế cuỗm luôn cả gói khoai tây chiên của mình, nhân tiện nhét gói khoai tây vị rượu nếp hoa anh đào mà cả đội đều khó nuốt vào tay Nhiễm Thu.
“Đúng vậy, mà dạo này, mấy con quỷ này cũng trở nên thông minh hơn nhiều. Con dâm quỷ tối qua vậy mà lại tách rời âm hồn, để lại một phân thân trên người nhân viên phục vụ, nếu không phải bên Linh cảnh phản ứng nhanh, e là đã xảy ra chuyện rồi.”
Trang Hưu Hưu khẽ phụ họa: “Đúng vậy, mấy hôm trước trong nhiệm vụ mà tôi theo, con oan hồn đó hình như cũng còn sót lại chút ký ức lúc còn sống.”
Cao Thệ tựa vào cạnh bàn, chiếc thắt lưng da rộng ba ngón tay siết lấy vòng eo của anh, rắn rỏi mà mạnh mẽ.
Anh trầm tư, ngón tay thỉnh thoảng lại gõ nhẹ lên mặt bàn: “Có lẽ, chỉ là dạo này hoạt động ở Âm giới tương đối mạnh, hoặc cũng có thể… là quỷ quái đang hồi sinh.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám chó con, Cao Thệ xua tay: “Cụ thể thế nào còn phải xem Sở quản lý linh hồn nói sao, chắc hẳn họ cũng đã sớm nhận ra điều bất thường rồi.”
“Được rồi, ai làm việc nấy đi, tôi ra ngoài một chuyến.”
“Còn nữa Nhiễm Thu, đợi tôi về mà không thấy cậu ở sân tập luyện, tôi sẽ đích thân luyện tập với cậu.”
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của Nhiễm Thu, Cao Thệ bước ra khỏi cửa lớn.
Ánh nắng chói chang, tán lá xum xuê ngoài sân để lại một vệt bóng râm đậm đặc trên mặt đất.
Chiếc lá ngay trước mắt anh, mặt trên đang đón nhận nụ hôn của ánh mặt trời, mặt dưới lại giăng một lớp mạng nhện, trên đó dính một quả trứng màu trắng.
Thế giới này cũng giống như chiếc lá này.
Thế giới được chia thành Dương gian và Âm giới.
Người bình thường sống ở Dương gian, do cảnh sát duy trì trật tự.
Âm giới là mặt đối lập của Dương gian, tất cả những linh hồn, ma quỷ mà con người có thể tưởng tượng ra đều tồn tại ở Âm giới.
Âm giới do Sở quản lý linh hồn duy trì trật tự.
Các thành viên trong Sở quản lý linh hồn, được gọi chung là Linh cảnh.
Đa số Linh cảnh không giỏi tiếp xúc với người thường, còn cảnh sát bình thường lại không hiểu biết về các vấn đề của Âm giới, do đó, Cục quản lý dị tượng, nơi hoạt động giữa hai cõi Âm Dương đã xuất hiện.
Cục quản lý sự kiện bất thường, gọi tắt là Cục quản lý dị tượng, các thành viên trong đó đều biết về sự tồn tại của Âm giới và hoạt động dưới thân phận cảnh sát hình sự ở Dương gian.
Họ được gọi là Dị cảnh.
Linh cảnh và Dị cảnh phối hợp cùng nhau xuất quân. Khi xuất quân, Linh cảnh xử lý ma quỷ, Cục quản lý dị tượng yểm trợ cho Linh cảnh, cách ly người dân bình thường và tham gia vây bắt ma quỷ khi cần thiết.
Cao Thệ, chính là đội trưởng của Cục quản lý dị tượng, cũng là cảnh sát phối hợp được các Linh cảnh yêu thích nhất, không có ai khác.
Thành viên của Cục quản lý dị tượng, trong người có chút linh lực nhưng không thể tu luyện, những người như vậy lại dễ thu hút ma quỷ nhất.
Mỗi người đều có những trải nghiệm khác thường của riêng mình.
Cũng vì thế, các thành viên cốt cán trong đội đều biết Cao Thệ có một người con trai ruột chỉ nhỏ hơn mình tám tuổi.
…
Cao Thệ đi đến một khoảng đất trống, rút chiếc điện thoại Nokia của mình ra, gọi cho đạo nhân Không Miểu.
“Trên người anh có mùi nước hoa của cô ấy~ là do cái mũi của em đã phạm tội~”
Cao Thệ nghe nhạc chờ, trên mặt anh hiện ra ba vạch đen.
“Alô, Đạo trưởng, tôi là Cao Thệ.”
“Ồ ồ, Tiểu Cao Thệ à, lại gây ra chuyện gì nữa phải không?”
Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Có ai cần hỗ trợ kỹ thuật không?”
“Oa ha ha ha ha ha mắc lỗi mắc lỗi rồi!” ( truyện trên app T•Y•T )
“Double kill!”
“Triple kill!”
“Quadra kill!”
“Penta kill!”
“Aced.”
Một trận giao tranh ác liệt, giữa những tiếng “làm tốt lắm” vừa tranh nhau nói vừa tức tối của đồng đội phe ta, đã hạ màn.
Từ lúc cuộc gọi được kết nối, Cao Thệ đã lấy ra một cây kẹo mút, vừa mới bóc xong vỏ kẹo thì đã nghe thấy tiếng nhà chính nổ tung, trò chơi kết thúc.
“Khụ, cái đó… Tiểu Cao Thệ? Cậu còn đó không?” Đạo nhân Không Miểu ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Cao Thệ ngậm kẹo mút, “ừm” một tiếng, rồi cắn nát cây kẹo.
“Lão già, mấy hôm nữa gặp mặt như đã hẹn trước, khi nào ông đến, tôi đi đón ông.”
Đạo nhân Không Miểu nói: “Tôi đã giành được vé máy bay sáng mai, khoảng chín rưỡi sáng mai là đến nơi.”
“Sao thế? Giọng cậu nghe không đúng lắm, Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì à?”
Cao Thệ đã quen với sự nhạy bén của đạo nhân Không Miểu, anh kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua cho ông ấy nghe, khiến Không Miểu nhíu mày.
“Đợi chút, tôi xem một quẻ.”
Cao Thệ nhíu mày, vừa định ngăn cản: “Đợi đã, ông đừng…”
Một câu còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng phun máu quen thuộc.
Cao Thệ ôm trán: “Lão già này thật đúng là chẳng có chút trí nhớ nào.”
Đạo nhân Không Miểu những năm gần đây đã quen với việc phun máu, ông ấy chẳng thèm để ý mà lau miệng: “Không sao, đã nói rồi, phàm là chuyện liên quan đến nhà họ Cao các cậu đều có điểm kỳ lạ. Tôi phát hiện sau khi phun máu, những bệnh ngầm tích tụ bao năm nay ngược lại dần dần biến mất, gần đây đặc biệt rõ rệt.”
“Được rồi, tôi vừa mới xem một quẻ, nhìn trộm được một chút.”
“Cao Cố Sanh gần đây có đại kiếp, kiếp nạn liên miên, hơn nữa đã bắt đầu rồi.”
Đạo nhân Không Miểu vừa mở miệng đã ném ra một quả bom tấn.
Cao Thệ nghĩ đến Ôn Lương trong giấc mơ, sắc mặt đen như đít nồi.
Nhưng Ôn Lương chỉ là một khởi đầu.
Ngoài Ôn Lương ra, còn có rất nhiều sự tồn tại khác đang rình rập, thèm muốn Cao Cố Sanh.
Cao Cố Sanh giống như một miếng thịt Đường Tăng.
“Nhưng trong giấc mơ, Nhạc Nhạc phải sau mười tám tuổi mới bắt đầu gặp kiếp nạn.”
Lẽ nào sự xuất hiện của anh đã thay đổi tương lai?
Nhưng Ôn Lương vẫn gặp được Nhạc Nhạc.
Giống như trong cõi u minh, có thứ gì đó đang dẫn lối.
Đạo nhân Không Miểu ở đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Kẻ nghịch thiên cải mệnh, đều bị số phận trêu đùa.”
“Trước đây tôi xem cho Cao Cố Sanh, đường đến lối về đều một màu trắng xóa, chẳng tính ra được gì cả. Bây giờ lại có thể nhìn thấy được một chút, có lẽ, có chuyện gì đó sắp bắt đầu rồi.”
“Nói thật, Cao Cố Sanh có quan hệ quá mật thiết với thiên mệnh, ban đầu nếu không phải vì đứa đồ đệ ngoan của tôi, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Cao.”
Đây là lần thứ hai Cao Thệ nghe Không Miểu nhắc đến đồ đệ của mình.
Lần đầu tiên, Không Miểu nói đồ đệ của ông ấy có duyên với nhà họ Cao.
Đồ đệ của Không Miểu bẩm sinh có bệnh, mệnh đã định không sống quá ba mươi tuổi, mà cơ hội để vượt qua tử kiếp lại nằm ở nhà họ Cao.
Không Miểu rất có thiện cảm với Cao Thệ, bao năm qua đi, đã thực sự coi Cao Thệ như người dưới trướng mình mà che chở, nhưng đối với Cao Cố Sanh, lại luôn giữ một phần cảnh giác, không hề thân cận.
“Vận số của đồ đệ tôi có chút thay đổi, ngày mai tôi sẽ dẫn nó cùng đến.”
Không Miểu chuyển chủ đề, bầu không khí nặng nề ban nãy lập tức tan biến: “Đúng rồi, lão đạo muốn ăn lẩu ở Lưu Thủy Hiên, phải thêm cay thêm tê, Tiểu Cao Thệ giúp tôi sắp xếp một chút nhé.”
Sắc mặt Cao Thệ lại đen đi: “Lão già, ông quên chuyện lần trước ông ăn lẩu uyên ương chín ô, ngày hôm sau đi vệ sinh phải dán ba lá bùa Băng Lương mới qua được hay sao?”
Đạo nhân Không Miểu cười ha hả: “Ây da, tín hiệu không tốt, cúp máy đây cúp máy đây, ngày mai nhớ giúp lão đạo sắp xếp nhé.”
Cao Thệ nghe tiếng “tút tút tút” trong điện thoại, “chậc” một tiếng, rồi quay sang gọi điện đặt bàn ở Lưu Thủy Hiên.
“Alô? Lưu Thủy Hiên? Sắp xếp một bàn lẩu ghi tên tôi, thêm cay thêm tê. Vẫn quy tắc cũ, đặt hẹn luôn một bác sĩ khoa hậu môn trực tràng.”
***
Cao Cố Sanh trước nay vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn có ý thức tự giác, ông ba nói không cho cậu ra khỏi cửa, cậu liền nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Cao Thệ, ngay cả cửa phòng cũng không định bước ra.
Cậu chuẩn bị sẵn Coca đá, lẩu tự sôi, và nửa quả dưa hấu ướp lạnh, múc một muỗng ruột dưa hấu cho vào miệng, thỏa mãn nheo mắt lại.
“Wuhu~ Chiến địa ơi ta tới đây!”
Tuy nhiên, vừa mới đeo tai nghe lên, chiếc điện thoại đặt trên bàn máy tính đã rung lên.
Điện thoại của giáo viên hướng dẫn.
Cái này thì không thể không nghe.
Đợi Cao Cố Sanh cúp máy, khóe miệng đang nhếch lên lập tức trĩu xuống.
Điện thoại được kết nối, nhưng lại không phải là giọng của giáo viên hướng dẫn.
Theo lời người đó tự giới thiệu, ông ta là giáo viên ở phòng giáo vụ, thông báo Cao Cố Sanh phải đến trường ngay lập tức để làm rõ chuyện tối qua, và còn úp mở rằng chuyện này có liên quan đến người mà cậu không đắc tội nổi, thậm chí nếu cậu không đồng ý thương lượng, có thể sẽ giở thủ đoạn với học tịch của cậu.
Cao Cố Sanh: (mặt xị như cái bị)
Cao Cố Sanh lớn từng này rồi còn chưa sợ ai, cuộc gọi vừa rồi cậu đã ghi âm lại. Mặc dù người ở đầu dây bên kia dùng từ rất khéo léo, đoạn ghi âm này không thể làm bằng chứng quan trọng, nhưng cũng có thể dùng làm bằng chứng bổ trợ.
Hơn nữa, nếu thật sự nói đến chuyện lấy thế đè người, thì còn chưa biết ai đè ai đâu.
Mông của Cao Cố Sanh như mọc rễ trên ghế, không hề có ý định nhúc nhích.
Thế nhưng điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Cuộc gọi hiển thị 【Ôn Lương】.
Ôn Lương? Người này không phải đã vào tù rồi sao?
Cao Cố Sanh sững sờ, nhíu mày nhấc máy.
“Cố Sanh, chúng ta gặp nhau một lát được không em?”
Lại thật sự là giọng của Ôn Lương?!
Sao có thể như vậy được?
“Sao anh lại ra ngoài được?”
Người ở đầu dây bên kia cười khẽ một tiếng: “Em đến gặp anh đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.”
Cao Cố Sanh cười lạnh một tiếng: “Gặp cái rắm! Ông đây gặp anh một lần là đánh một lần!”
Vừa định cúp máy, đầu dây bên kia lại nói: “Cố Sanh, em và cậu bạn có vết sẹo ở thái dương kia quan hệ không tệ, đúng không?”
“Còn có cô bé đàn em buộc tóc đuôi ngựa, và cậu mọt sách đeo kính nữa.”
Sắc mặt Cao Cố Sanh trở nên âm trầm: “Anh muốn làm gì?”
Lại một tiếng cười khẽ nữa: “Anh chỉ muốn gặp em thôi mà.”
Sau khi cúp điện thoại của 【Ôn Lương】, Cao Cố Sanh trầm tư một lát, rồi gọi cho Cao Thệ.
“Alô, ba.”
“Ôn Lương vẫn còn bị nhốt ở trong đó chứ ạ?”
“Vừa rồi hắn ta gọi điện cho con, bảo con đến phòng giáo vụ gặp hắn, còn dùng bạn bè của con để uy hiếp con.”
“… Vẫn còn bị nhốt ở trong đó? Lạ thật đấy.”
“À đúng rồi ba, cái tên khốn đó âm hiểm lắm, đám ngốc kia không chơi lại hắn đâu, con bắt buộc phải đến đó.”
“Vậy nên có thể cho con thêm vài vệ sĩ nữa không ạ?”
“Ây da, để con tùy ý chọn, thế này ngại quá…”
“Con muốn hai mươi người.”
Cao Cố Sanh cúp điện thoại, tâm trạng khá tốt mà ngân nga vài câu hát.
Ma mới thèm gặp riêng anh, đánh hội đồng không sướng hơn à?