Hơn nữa vừa nhìn là biết Chu Ứng Hoài đứng về phía cô, cho dù có xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ cần có anh ở đó cô sẽ không phải sợ hãi.
Buổi trưa trôi qua nhanh hơn hẳn thường ngày, mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu thậm chí Trình Phương Thu còn cảm giác mình chỉ vừa chợp mắt không lâu Chu Ứng Hoài đã phải đi làm ca chiều.
“Buổi tối anh về nấu cơm, đợi anh nhé.”
Nụ hôn quen thuộc rơi xuống trán, cô phẩy tay ra hiệu mình biết rồi, Chu Ứng Hoài liền rời khỏi nhà.
Vừa mở cửa, cửa nhà đối diện cũng bật mở. Chu Ứng Hoài giả vờ không thấy, cầm chìa khóa định xuống lầu nhưng lại bị đối phương gọi giật lại.
“Đồng chí Chu, đi làm à?” Người lên tiếng là Mã Thường Quân, anh ta cười đến nếp nhăn hằn kín mặt trông như vừa gặp chuyện gì tốt đẹp, cả người phấn chấn hẳn, ngay cả lưng cũng ưỡn thẳng hơn nhiều.
Ánh mắt Chu Ứng Hoài lóe lên tia chán ghét nhưng chân vẫn không dừng lại. Mã Thường Quân thì như miếng cao dán chó bám dính lấy, cười ha hả nói liên hồi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khó chịu của Chu Ứng Hoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play