Trình Phương Thu ngồi co trên ghế ở ban công, gió nhẹ thổi bay vài sợi tóc khiến những đường nét tươi tắn trên gương mặt dường như cũng trở nên mờ ảo. Cô tận hưởng sự yên tĩnh hiếm hoi này, khóe môi bất giác mang chút ý cười.
Khóe mắt vô tình liếc thấy gì đó, cô hơi ngồi thẳng dậy cất tiếng: “Chu Ứng Hoài, sao em thấy mấy bông hoa này hơi héo rồi.”
Miệng vẫn ngậm cơm, giọng nói có chút mơ hồ.
Nghe vậy Chu Ứng Hoài đưa mắt nhìn theo, thấy những khóm hoa nguyệt quý ban ngày còn nở rực rỡ giờ lại ủ rũ mất hết sức sống. Anh chưa từng chăm hoa cỏ, khẽ nhíu mày: “Ngày mai anh sẽ tìm người hỏi xem.”
Nói xong anh múc nửa thìa cơm và thức ăn đưa lên môi thổi nhẹ cho nguội rồi đưa tới bên miệng cô, từng động tác đều dịu dàng, tỉ mỉ.
Trình Phương Thu nghe vậy liền gật đầu rồi tiếp tục lười biếng tận hưởng sự chăm sóc của Chu Ứng Hoài. Anh đút một miếng, cô ăn một miếng, chẳng mấy chốc bát cơm đã vơi sạch. Thấy anh định đi xới thêm, cô vội ngăn lại: “Không ăn nữa, no rồi.”
Chu Ứng Hoài lấy khăn lau sạch vết dầu bên khóe môi cô rồi mới đứng dậy đi lấy cơm cho mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play