“Các cô cứ đi dạo đi, tôi đi mua vài thứ khác.” Chu Ứng Hoài cố tỏ ra bình tĩnh khẽ lắc đầu, vành tai từ từ đỏ bừng, các đầu ngón tay khẽ cọ xát vào nhau dường như vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên anh nắm tay một cô gái. Rõ ràng trong tình huống đó anh nên chủ động buông tay nhưng lại không thể làm được, ngược lại còn theo bản năng mà siết chặt hơn. Hành động đó hoàn toàn phá vỡ nhận thức suốt hơn hai mươi năm qua của anh.
Làm vậy với một cô gái chẳng khác gì kẻ lưu manh!
Đầu óc anh bây giờ rối tung lên, cần một mình suy nghĩ cho rõ ràng.
“Vậy mua xong thì quay lại tìm bọn tôi nhé.” Trình Phương Thu nhìn Chu Ứng Hoài đang lúng túng chẳng khác gì một cậu trai mới lớn không khỏi bĩu môi một tiếng, vừa rồi dám nắm tay cô, giờ lại nhát thế sao?
Ba người liền tách nhau ra, Trình Phương Thu cùng Trình Hiểu Hoa đến quầy vải, nơi đây gần như bị phụ nữ vây kín, hai người phải khó khăn lắm mới chen được vào một chỗ trống.
Phía sau quầy gỗ có ba nữ nhân viên mặc đồng phục phụ trách lấy vải và thu tiền, sau lưng họ là từng hàng từng hàng cây treo đầy các loại vải màu sắc và hoa văn khác nhau, trong đó được ưa chuộng nhất là vải hoa và vải màu đỏ.
Loại đầu tiên trông thời thượng, không kể già trẻ ai cũng muốn mua một ít về may quần áo, còn loại thứ hai thì gắn liền với hỷ sự – có cưới xin thì không thể thiếu màu đỏ, truyền thống xưa đâu dễ bỏ. Tuy nhiên vải đỏ cũng có nhiều sắc độ đậm nhạt khác nhau khiến người ta hoa cả mắt.
Lần này Trình Hiểu Hoa định mua một ít vải hoa và vải đỏ về may đồ, vải hoa để mặc hàng ngày còn vải đỏ thì để dành cho ngày cưới.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play