Chu Ứng Hoài hít sâu một hơi, lắc đầu mấy cái ổn định lại tâm trí rồi quay trở lại công việc.
Anh điều khiển chiếc máy xúc, cánh tay cơ khí lạnh băng chĩa về phía sườn núi đào xuống thoáng chốc đã tạo thành một cái hố lớn. Sau đó anh đưa tất cả đất đá, cành cây cùng các tạp vật khác lên thùng xe tải. Động tác ấy cứ lặp đi lặp lại không biết bao lâu cuối cùng cũng đến giờ tan ca.
Chu Ứng Hoài nhảy xuống khỏi máy xúc, khóa cửa ghế lái cẩn thận rồi cùng Triệu Chí Cao – người vừa từ đằng xa đến tìm anh – sóng bước quay về điểm tập trung của thanh niên trí thức.
Triệu Chí Cao là người hoạt bát, dọc đường miệng cứ liến thoắng không ngừng. Chu Ứng Hoài chỉ ậm ừ đáp lại vài câu cho có lệ, chẳng mấy chốc hai người đã về tới nơi.
Vừa bước chân vào sân đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Chu Ứng Hoài theo phản xạ nhìn ngay về phía nhà bếp. Những người khác cũng đã ngửi thấy lần lượt ào ào chạy về hướng đó.
“Mấy người này sao mà trông như tám đời chưa được ăn cơm thế nhỉ?” – Triệu Chí Cao vừa lẩm bẩm chê bai vừa nhập hội tranh cơm. Trước khi đi còn không quên giục Chu Ứng Hoài: “Anh Hoài, mau lên, không thì lát nữa bọn họ ăn sạch chẳng còn gì đâu!”
Nghe vậy Chu Ứng Hoài chỉ biết cười dở khóc dở, lắc đầu một cái rồi nhanh chân bước theo.
Vừa mới bước vào cửa liền đụng ngay phải Trình Phương Thu đang bưng đồ ăn đi về phía bàn ăn. Hai người bất ngờ chạm mặt, cô ngẩng đầu lên thấy là anh, cảm xúc vốn dĩ bình thản lập tức thay đổi, vui mừng gọi:
“Đồng chí Chu!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT