“Cách dò xét trình độ này, hoàn toàn có thể được xưng là bao trùm tìm tòi mọi phương vị, ký sinh thể kia rất khó thoát đi được!” Trong lòng Lôi Lâm thầm nghĩ.
Quả nhiên, sau mười mấy phút, một con kiến màu đen bò tới bên chân Mai Nhĩ Phỉ Lặc, hơn nữa còn bò dọc theo y phục của ông tới lỗ tai của Mai Nhĩ Phỉ Lặc, tựa như đang thì thầm gì vào lỗ tai ông ta.
“Đã tìm được! Đi theo tôi!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc theo sau con kiến kia, dẫn đầu đội ngũ đi tới bên cạnh một thân cây đã héo rũ.
“Chuyển cây cao su này đi!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc chỉ chỉ đại thụ, “Dựa vào dò xét của tôi, dưới cây cao su này có một mật đạo.”
“Đợi một! Đi lên!” Kiệt Khắc Tốn Tử tước vung tay.
Thị vệ mặc áo giáp màu đen lập tức tiến lên, vung trường mâu, đâm tới cây cao su.
Cây cao su héo rũ hiển nhiên không chịu nổi loại công kích này, bị trường mâu chọc ra rất nhiều lỗ thủng, rất nhiều mảnh gỗ vụn bay đến giữa không trung, giống như tuyết rơi vậy, mười tên vệ binh luống cuống tay chân đã triệt để đẩy ra cây cao su mục nát, lộ ra một lỗ thủng đen nhánh.
“Chính là trong này!” Ánh mắt Mai Nhĩ Phỉ Lặc sáng lên, lại niệm vài câu chú ngữ.
Con kiến màu đen bò ra tứ phía lúc trước, toàn bộ tiến vào lỗ thủng kia.
Trong lúc đó, sắc mặt Mai Nhĩ Phỉ Lặc tái đi, thân thể lảo đảo, suýt nữa đã bất tỉnh đi.
“Làm sao vậy?” Lôi Lâm đứng sau lung Mai Nhĩ Phỉ Lặc, đưa tay đỡ lấy ông ta.
“Trong động có sinh vật hết sức nguy hiểm, nó tiêu diệt hết đám tiểu bảo bối của tôi!” Sắc mặt Mai Nhĩ Phỉ Lặc rất khó nhìn.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Có một học đồ hỏi, xem ra là muốn trước tiên lui trở về thành trì.
“Chuẩn bị bó đuốc!” Kiệt Khắc Tốn vung tay lên, “Chúng ta đi xuống xem một chút!”
“Vâng!” Đám vệ binh nhanh tay chấp hành mệnh lệnh của thành chủ đại nhân, đám phù thủy như Lôi Lâm liếc nhìn nhau, cuối cùng không có biện pháp, cũng chỉ có thể đi theo.
Cửa động khá nhỏ, người thành niên cần khom người mới có thể đi vào, nhưng càng đi vào sâu bên trong càng rộng rãi hơn, về sau, đám vệ binh hoàn toàn có thể vai sóng vai đứng thẳng tiên lên, giơ bó đuốc cũng chưa tới đỉnh động quật.
“Phiền toái! Từ cao độ huyệt động này, hình thể của “Cơ thể mẹ” kia nhất định sẽ không quá nhỏ.” Lôi Lâm sờ lên túi da trên eo, nếu như không phải hắn chuẩn bị rất nhiều át chủ bài, chỉ sợ đã vụng trộm rời khỏi đội ngũ.
Dù sao, so với chuyện chọc giận một vị thành chủ thì sinh mệnh vẫn quý giá hơn một điểm.
“Tử tước đại nhân! Phía trước xuất hiện hai chỗ rẽ!” Một tiểu đội trưởng báo với Kiệt Khắc Tốn.
“Tôi đi xem!” Kiệt Khắc Tốn đi ra phía trước.
Lôi Lâm theo phía sau, quả nhiên, ở phía trước xuất hiện hai cửa động lớn giống nhau, sâu thẳm, nhìn xuống chỉ thấy bóng đêm sâu không thấy, giống như một quái vật mở miệng rộng.
“Ở đây nồng độ phụ năng lượng rất cao, thủ đoạn dò xét bình thường không có tác dụng!” Người mặc áo bào tro bên người thành chủ đột nhiên lên tiếng.
“Gọi hai người làm trinh sát dò đường!” Kiệt Khắc Tốn Tử tước nhíu lông mày, phát ra mệnh lệnh.
“Để tôi đi!” Lôi Lâm đột nhiên tiến lên.
Đã biết “Cơ thể mẹ” cực kỳ lợi hại, hắn cũng không muốn để chiến lực của phương mình mất không.
“Nếu Lôi Lâm tiên sinh đã nguyện ý ra tay, đó là không thể tốt hơn được rồi!” Kiệt Khắc Tốn Tử tước lộ ra nụ cười.
Lôi Lâm tiến lên vài bước, lấy từ trong túi ra một ống thủy tinh trong suốt.
” Cổ Lực Tư Thông —— Kiều Nạp Đặc Nhĩ!” Lôi Lâm đọc chú ngữ, bên trong thủy tinh đột nhiên xuất hiện một con mắt dọc màu đen.
Mắt dọc lớn như người bình thường, không có tròng trắng mắt, đồng tử đen nhánh khiến người ta vừa thấy đã giống như linh hồn muốn thoát thể mà ra.
“Đây là… Phụ năng lượng chi nhãn!”
“Chỉ có phù thủy chuyên tu phụ năng lượng mới có thể sử dụng pháp thuật!”
Học đồ đằng sau xì xào bàn tán đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Lôi Lâm, cũng có thêm mấy phần căm thù cùng kiêng kị.
Phù thủy chuyên tu phụ năng lượng, bọn hắn sử dụng pháp thuật cấp 0 thường thường có lực sát thương càng lớn, hơn nữa làm người cũng khát máu hung tàn, bình thường đều là đại biểu của Hắc Phù Thủy.
Phù thủy bình thường lộ ra ánh mắt căm thù cũng là có thể lý giải.
Lôi Lâm hoàn toàn không có ý định giải thích với đám người phía sau, trên tay dùng sức, bóp nát thủy tinh.
Mắt dọc màu đen một phân thành hai, phân biệt bay về hai cửa động.
Khi mắt dọc tiến vào cửa động, con mắt Lôi Lâm cũng dần dần nhắm lại, Kiệt Khắc Tốn Tử tước có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lôi Lâm, toàn bộ đội ngũ đều im lặng trầm mặc, chỉ có tiến cây đuốc cháy còn đang không ngừng vang lên.
Vài phút sau, Lôi Lâm mở hai mắt ra: ” Trong huyệt động ở bên trái, chỉ có vài sinh vật biến dị như thằn lằn, cuối cùng là một mảnh nham thạch cực lớn.”
“Về phần bên phải, tôi chỉ biết là một thông đạo hướng xuống phía dưới, pháp thuật của tôi muốn tiếp tục thâm nhập sâu thì bị đánh tan rồi!”
“Đã như vậy, chúng ta cùng xuống dưới!” Kiệt Khắc Tốn chỉ một ngón tay vào cửa động bên phải.
Huyệt động bên phải càng thêm âm u ẩm ướt, Lôi Lâm sờ lên tường đất bên cạnh, vài miếng rêu trải rộng trên vách tường mặt, ướt sung: ” Ẩm ướt như vậy!”
Trong lòng Lôi Lâm hơi động một chút, mặt không đổi sắc lấy từ trong lòng ngực ra khối khăn mặt màu trắng, lau sạch sẽ bàn tay.
“Chỉ sợ đã rất gần hang ổ của những quái vật kia rồi!”