Lôi Lâm kéo chuông cửa, tiếng lục lạc dễ nghe vang lên, sau đó là tiếng bước chân có chút vội vàng. 

“Xin chào! Xin hỏi ngài là ai? Có hẹn trước sao?” Một người có vẻ là quản gia cẩn thận xuất hiện trong tầm mắt Lôi Lâm.

“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ, đến đây thăm chủ nhân toà lầu nhỏ này!” Lôi Lâm cười cười.

Trên mặt quản gia rõ ràng lộ ra vẻ ngượng nghịu, “Tiên sinh, ngài biết chủ nhân Mai Nhĩ Phỉ Lặc nhà tôi là học giả nổi danh, chương trình học mỗi ngày được sắp xếp kín kẽ, chỉ sợ…” 

Đúng lúc này, một thiếu nữ như thị nữ nhanh chân chạy tới, ghé vào tai quản gia thì thầm vài câu.

Quản gia lập tức biến sắc, cúi người chào thật sâu: “Lão gia mời ngài tiến vào phòng khách!” 

Lôi Lâm nở nụ cười, thu liễm sóng pháp lực lúc trước vừa phát ra kia.

Sau khi tiến vào lầu nhỏ, chỉ thấy một hành lang tràn ngập các loại tác phẩm nghệ thuật, trên vách tường màu vàng nhạt treo từng bức tranh, tiêu bản cùng tác phẩm nghệ thuật khác, nhìn rất là thoải mái.

Một đường đi vào phòng khách, nơi này là phòng lớn rộng rãi.

Bố trí trong phòng cũng rất được chú trọng, mặc dù không có vàng bạc cùng bảo thạch đẹp mắt, nhưng tràn đầy khí tức lịch sử, khiến người ta cảm thấy khiêm tốn mà xa hoa.

Bên cạnh lò sưởi trong tường ở phòng khách là một ghế nằm màu đỏ thẫm, ở phía trên có một lão giả lông mi râu ria đều là màu trắng đang nằm.

Trên mặt của ông lão đầy nếp nhăn, trong mắt cũng đục ngầu, nhưng ngẫu nhiên vẫn còn loé lên vài tia hào quang trí tuệ.

Lão nhân nhìn thấy Lôi Lâm, ánh mắt đã sắp híp lại sáng lên, đứng dậy, làm ra động tác muốn ôm: “Hoan nghênh cậu, người bạn trẻ tuổi!” 

Lôi Lâm đi lên nhẹ nhàng ôm lấy lão nhân, “Có thể nhìn thấy ngài, cũng phi thường vinh hạnh! Đây là lễ vật, hy vọng ngài ưa thích!” 

An Na lập tức đưa mũ da phi thường xinh đẹp hoa lệ kia cho quản gia.

“Tôi thích lông đuôi Dạ Ưng, đại biểu cho hòa bình!” Lão nhân phất phất tay: “Lý Nhĩ, ông lui ra, để cho tôi cùng anh bạn trẻ này nói chuyện!” 

“Chị cũng đi xuống trước đi!” Lôi Lâm nói với An Na.

Sau khi mấy thị nữ cùng quản gia hành lễ đi ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại cho hai người Lôi Lâm, rất nhanh, trong phòng khách rộng rãi chỉ còn lại Lôi Lâm cùng lão giả.

“Tốt rồi, một lần nữa giới thiệu một chút! Mai Nhĩ Phỉ Lặc, học đồ cấp ba! Đã định cư ở tại Thành Cực Dạ ba năm rồi…” Trong mắt ông lão để lộ ra vẻ nhớ lại.

“Như vậy, khách nhân đường xa mà đến, cậu thì sao?” 

“Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ, học đồ cấp 2 , là Phù Thủy du đãng, gần đây vừa tới thành Cực Dạ, muốn định cư ở đây vài năm.” Lôi Lâm mỉm cười, làm ra lễ tiết giữa các Phù Thủy.

“Tôi cảm nhận được hương vị thanh xuân trên người cậu, ở tuổi này đã tấn cấp lên cấp hai, chứng tỏ tư chất tốt!” Mai Nhĩ Phỉ Lặc tán thán nói.

“Chỉ là trùng hợp mà thôi…” Lôi Lâm vội khiêm tốn, tuy nhiên trước mặt thân thể của ông lão đã mục nát, nhưng trên người học đồ cấp ba chấn động rõ ràng nói chủ nhân không dễ chọc.

“Chip, dò xét!” 

“Mai Nhĩ Phỉ Lặc lực lượng: 1. 5, nhanh nhẹn: 1. 4, thể chất: 2. 9 ,tinh thần: 8. 5, pháp lực: 8 trạng thái: Khỏe mạnh,,đánh giá: Học đồ cấp ba, tương đối nguy hiểm!” 

Chip trung thực phản hồi số liệu của ông lão ra trước mặt Lôi Lâm.

Là một học đồ cấp ba nhiều năm du đãng, số lượng pháp thuật Mai Nhĩ Phỉ Lặc nắm giữ tuyệt đối hơn xa Lôi Lâm, hơn nữa, trên người khẳng định còn có một số át chủ bài để bảo vệ tánh mạng, phi thường khó đối phó.

Có điều, hôm nay Lôi Lâm đến đây cũng là ôm thiện ý đấy, dựa vào Chip dò xét đại thể thì trong toàn bộ Cực Dạ, học đồ Phù Thủy sống nhờ cũng không nhiều, mà vị Mai Nhĩ Phỉ Lặc này chính là người có sóng năng lượng mạnh nhất.

Hai người khách sáo vài câu, sau đó Lôi Lâm rốt cục tiến vào chủ đề chính.

“Là như thế này! Tối muốn định cư lại ở thành Cực Dạ, hơn nữa xây dựng một cửa hàng dược liệu, ông biết đây, các loại thủ tục trong quá trình này đều rất phiền toái, còn cần người địa phương đảm bảo…” 

“Cho nên, cậu tìm tới tôi?” Mai Nhĩ Phỉ Lặc cười cười, bưng hồng trà trên bàn lên uống một ngụm.

“Nói thực là làm một người có ý muốn truy tìm chân lý Phù Thủy, kim tệ gì đó đối với chúng ta vốn không có sức hấp dẫn, tuy không biết vì sao cậu có ý nghĩ này, là nhất thời nhàm chán ? Hay là nguyên nhân gì khác? Chẳng qua đối với tôi thì đâyhoàn toàn chính xác chỉ là một chuyện nhỏ!” 

“Tôi và thành chủ thành Cực Dạ cũng có chút giao tình, một đứa con trai của hắn ở chỗ này của tôi học tập, hơn nữa , bất kỳ một vị thành chủ nào đều sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu của người thần bí… Liên quan tới thủ tục định cư thành Cực Dạ, và cửa hàng kinh doanh thì chẳng mấy chốc là có thể xong đấy.” Mai Nhĩ Phỉ Lặc cam đoan.

“Vậy thì đa tạ rồi!” Lôi Lâm mỉm cười gật đầu, “Nếu như về sau có nhu cầu gì, xin mời cứ nói thẳng!” 

Lễ nghi không thể bắt bẻ, thế nhưng cả ông lão và Lôi Lâm đều biết, đây chẳng qua là một câu khách sáo thôi.

Thủ tục tiến hành định cư đối với người bình thường có thể nói là rất khó, nhưng đối với đại học giả nổi danh như Mai Nhĩ Phỉ Lặc thì chỉ cần mấy câu nói, cho dù chính Lôi Lâm cũng có thể một mình làm được, chẳng qua cần thêm chút thời giờ mà thôi.

Đối với Mai Nhĩ Phỉ Lặc cùng Lôi Lâm, bọn hắn thông qua chuyện giúp nhau lần này để thành lập nên tình hữu nghị, để thuận tiện về sau kết giao.

“Thành Cực Dạ là nơi hòa bình và an tĩnh, nếu như cậu hy vọng có thể yên lặng sinh hoạt lời thì ở đây tuyệt đối phù hợp. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play