“Lịch bóng ma năm 1032, trăng lạnh ngày đông, quạ đen hót ngày.” Lôi Lâm chậm rãi đọc, tiếng nói tương đối chậm, nhưng vô cùng rõ ràng.
“Hôm nay, em đã tới thành Cực Dạ, trước mắt ngủ trong một nhà trọ.” Lôi Lâm xoay quả cầu thủy tinh một vòng, chiếu cảnh vật chung quanh vào chính diện ký hiệu, sau đó lại đi tới trước cửa sổ, thu cả cảnh sắc phía xa đi vào.
“Tin tức hiện tại là khu vực xảy ra hiện tượng héo rũ ở phía Đông Ám Dạ Sâm Lâm, tạm thời chưa có báo cáo về số người thương vong, ngày mai em chuẩn bị lại đi hỏi thăm một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch.”
“Báo cáo hết! Học đồ cấp 2 Lôi Lâm Pháp Lôi Nhĩ!”
Lôi Lâm nói xong, lại dùng ngón tay tái nhợt lau trên quả cầu thủy tinh, hì hì! Hì hì! Trong quả cầu thủy tinh truyền đến âm thanh kỳ dị, giống như trẻ con đang cười, ký hiệu con mắt lại lóe lên rồi biến thành vô số điểm sáng màu vàng óng chìm nổi trong quả cầu thủy tinh.
Quả cầu thủy tinh này chính là bằng chứng nhiệm vụ mà học viện giao cho Lôi Lâm.
Quả cầu thủy tinh có thể ghi chép lại một số tràng cảnh và âm thanh, mà Lôi Lâm cần làm là ghi chép lại một số tràng cảnh quan trọng chứng minh là nhiệm vụ hoàn thành, sau khi trở lại học viện có thể giao lên để nghiệm chứng.
Đương nhiên, quyền khống chế quả cầu thủy tinh vẫn ở trên tay Lôi Lâm, chỉ cần chính hắn không mở ra, không có pháp lực chống đỡ, quả cầu thủy tinh cũng sẽ không chủ động ghi chép cái gì.
Đây mới là nguyên nhân học viện Hắc Cốt Lâm có can đảm để cho học đồ ra ngoài làm nhiệm vụ lâu dài mà không sợ bị giấu diếm.
Dựa vào lời Phí Luân miêu tả, địa vực xảy ra hiện tượng héo rũ cũng không quá nguy hiểm, có lẽ chỉ là một số cây yêu hoặc là sinh vật ăn thịt người, học đồ cấp 2 có thể đối phó rồi!”
Lôi Lâm thoáng tự đánh giá, “Cũng không cần vội vã như vậy, mình có thời gian hơn hai năm đây! Trước tiên phái mấy tên lính đánh thuê qua đó xem một chút rồi tính…”
“Việc cấp bách vẫn là phải ở chỗ này ổn định lại trước, hơn nữa, có thể đến thăm “Bạn bè” ...” Khóe miệng Lôi Lâm lộ đã nụ cười thần bí.
Thành Cực Dạ tuy ở nơi khá vắng vẻ, nhưng cũng khá gần mấy nguồn tài nguyên phù thủy, thậm chí ở gần còn có một mỏ ma thạch đã khai thác qua, đương nhiên đã khô kiệt, nhưng hấp dẫn không ít phù thủy du đãng và tiểu gia tộc tới chỗ này, còn sinh ra một phiên chợ phù thủy loại nhỏ, trên bản đồ của Bích Cơ có ghi rõ.
Hơn nữa, trong quá trình ngắn ngủi Lôi Lâm vào thành hôm nay, Chip đã phát hiện sóng năng lượng của cấp bậc học đồ, xem ra trong thành phố này có một số học đồ phù thủy.
Chuyện này rất bình thường, một số người du đãng hoặc là người từ chức sau khi chán ghét cuộc sống phù thủy, phần lớn chọn một thành thị vắng vẻ để mai danh ẩn tích.
Đương nhiên, bởi vì các loại nguyên nhân như tuổi thọ,vẻ ngoài, phóng xạ, bọn hắn cũng không thể ở lại thật lâu ở một địa điểm, thường thường sau mấy năm đều sẽ dọn nhà.
“An Na!” Lôi Lâm vừa nghĩ vừa lớn tiếng gọi.
“Thiếu gia! Có gì phân phó!” Không lâu sau đó, An Na mặc một bộ váy liền áo màu đỏ xinh đẹp tiến đến, cầm váy thi lễ một cái, lộ ra bắp chân tuyết trắng.
“Chuẩn bị một phần lễ vật cho tốt, ngày mai tôi muốn đi thăm hỏi bạn bè!”
“Về phần dùng lễ vật gì, cô đi tìm Ốc Khắc, ông ta sẽ nói cho cô biết!” Lôi Lâm ngáp một cái, lạnh nhạt nói.
Đuổi An Na có chút thất vọng đi, Lôi Lâm tiện tay bày ra hạt năng lượng cảnh báo rồi thổi tắt ngọn nến, tiến vào mộng đẹp.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Lôi Lâm mang theo An Na xinh đẹp ra cửa.
“Đây là lễ vật mà Ốc Khắc lựa chọn sao?” Lôi Lâm nhận mũ, phát hiện chỉ dùng da thú làm, cầm vào rất mềm, ở trên còn cắm một cọng lông vũ.
“Ốc Khắc quản gia nói ở thành Cực Dạ, mũ da cắm lông vũ Dạ Ưng đại biểu cho hòa bình cùng thiện ý, là lễ vật được người lựa chọn hàng đầu khi lần đầu đến cửa!” Trên mặt An Na xuất hiện vẻ co quắp cùng thần sắc sợ hãi.
“Thiếu… Thiếu gia! Ngài muốn đi thăm cũng là một vị “Đại nhân” sao?” An Na run rẩy hỏi.
“Đúng! Hắn cũng là một vị học đồ phù thủy!” Lôi Lâm hơi hạ giọng, chỉ có hắn và An Na mới nghe thấy.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, chỉ thấy bả vai thiếu nữ có chút run rẩy, Lôi Lâm cười, An Na chính là bị bán qua tay cho phù thủy rồi mới biến thành nô lệ đấy, xem ra đã để lại cho cô nàng một bóng ma rất sâu.
“Nếu như chị sợ hãi thì có thể về trước!” Lôi Lâm tiến lên, khẽ ôm eo nhỏ An Na.
“Không! An Na đi cùng với thiếu gia!” An Na cố gắng nở một nụ cười.
Lôi Lâm lắc đầu, “Chị muốn thì cứ đi theo!”
Kiến trúc trong thành Cực Dạ rất có phong cách Ca Đặc, khắp nơi đều là nóc nhà như gai nhọn hoắt, con đường dưới chân chỉ dùng cả phiến đá trải thành, xem ra thành Cực Dạ tương đối giàu có.
Lôi Lâm cùng An Na đi tới phía Đông thành trì, người ở đây ăn mặc rõ ràng vừa vặn hơn so người ở địa phương khác, kiến trúc cũng được trang trí hoa lệ hơn.
“Xem ra, Đông bộ thành Cực Dạ là nơi tiểu quý tộc cùng học giả trên xã hội tụ tập!”
Lôi Lâm nhìn bụi hoa hai bên, còn suối phun lộ thiên, không khỏi mỉm cười nói với An Na.
Sau đó, hai người tới trước một tòa nhà màu trắng, ở vị trí biển số nhà viết “Số 59, đường Hương Tạ Lệ “.