Một vật màu vàng lóe sáng lượn một đường vòng cung, rơi vào trong ngực thương nhân đầu trọc. 

“Cầm đi! Đây là tiền thuê ông nên được!” Lôi Lâm thu tay về, tiến vè phía trước.

“Đa tạ ngài ban thưởng, thiếu gia tôn quý!” Đầu trọc vội khom người.

“Tiếp đó, tôi còn cần một quản gia, hai người có thể ghi chép tính toán! Nếu như ông có thể tìm được thì một mai kim tệ khác sẽ là của ông!” Lôi Lâm lại tung tung kim tệ trên tay.

“Để tôi suy nghĩ! Để cho tôi suy nghĩ!” Nhìn thấy một mai kim tệ đang bay qua bay lại trước mắt mình, đầu trọc lập tức tỉnh táo, bắt đầu nói năng lộn xộn, ôm lấy đầu trọc của chính mình bắt đầu minh tư khổ tưởng: “Đúng rồi! ! ! Lão Ốc Khắc! Lão Ốc Khắc đã từng làm quản gia cho một vị nam tước đại nhân, gần đây vẫn luôn la hét muốn rời núi kiếm tiền mà!” 

Thương nhân đầu trọc nói.

“Rất tốt! Mang tôi đi gặp đi!” Lôi Lâm thoả mãn gật đầu.

Hai ngày sau, sáng sớm, sương mù trắng còn chưa tản ra, trong không khí tràn ngập ý lạnh.

Két..! Cửa thành thành La Lan từ từ mở ra, từ bên trong có một đội ngũ xe ngựa đi ra.

Mười mấy lính đánh thuê mặc giáp da rách rưới, đep mâu sắt cùng cung tiễn, vây quanh một cỗ xe ngựa to màu đen chậm rãi chạy nhanh ra khỏi cửa thành.

Trước xe ngựa, Phí Luân cưỡi một thớt tuấn mã nâu đỏ, sau lưng một lính đánh thuê chừng hai mươi tuổi, cầm một mặt cờ xí màu đỏ, ở trên thêu lên một hùng ưng màu đen, đây là tiêu chí của dong binh đoàn La Lan Chi Ưng.

Mà ở chung quanh xe ngựa, Qua Lâm cỡi ngựa, để trống một vị trí xa phu, lúc này người ngồi ở đấy là một lão đầu tóc trắng, mặc dù bị gió thổi khiến tóc không ngừng bay loạn, nhưng quần áo của ông vẫn giữ được cẩn thận.

Đây là quản gia mà Lôi Lâm tìm được- Lão Ốc Khắc, lúc trước ông ta phục vụ cho một gia tộc nam tước nay đã phá sản, bởi vậy đang rơi vào tình trạng không nghề nghiệp, sau khi thương nhân đầu trọc đến tìm thì ông ta đã đồng ý sẽ gia nhập vào đội Lôi Lâm.

Từ thành La Lan đến Thành Cực Dạ, chỉ cần đi chừng bảy ngày, La Lan Chi Ưng quả nhiên không phụ lời tuyên bố lúc trước của Phí Luân, rất quen thuộc tuyến đường, hơn nữa còn thường xuyên có thể tìm được địa điểm để tá túc, tránh cho đội ngũ phải mệt mỏi vì chuyện cắm trại.

Bảy ngày qua đi, đội ngũ bình an đạt tới Thành Cực Dạ.

Lôi Lâm vén rèm xe lên, nhìn bầu trời âm trầm ở phương xa, trong không khí có từng tầng mây đen đọng lại, che kín ánh mặt trời, giống như sắp muốn mưa vậy.

Các bụi cỏ chung quanh cũng bịt kín một tầng bóng đen, nhìn rất u ám.

“Phí Luân!” Lôi Lâm đi ra cửa xe: “Không phải nói xung quanh thành Cực Dạ có một khu cỏ cây héo rũ hả? Ở khu vực nào?” 

“Thiếu gia!” Phí Luân kéo dây cương, tốc độ ngựa chậm dần, đi song song cùng xe ngựa.

“Thành Cực Dạ rất lớn, nơi phát sinh việc quỷ dị kia chỉ là khu vực nhỏ nhất phía Đông, bình thường chúng ta cũng là cố gắng tránh khỏi chỗ đó, dù sao, nhân loại đối với nguy hiểm luôn cố gắng tránh né mà…” 

“Vậy mảnh rừng cây kia ở đâu?” Lôi Lâm tựa ở bên cạnh cửa xe ngựa, tựa như đang thưởng thức cảnh sắc phía xa.

“Ám Dạ Sâm Lâm ở phía Đông, khá gần khu vực trung tâm!” Phí Luân nhìn thoáng qua Lôi Lâm, hạ thấp giọng: “Trong Ám Dạ Sâm Lâm có rất nhiều dược thảo, nhưng từ khi đã xảy ra sự kiện héo rũ, định mức dược thảo mà thành Cực Dạ cung ứng đã lập tức hạ thấp xuống ba thành!” 

“Thật sao?” Lôi Lâm cười nhạt, Thành Cực Dạ ở Đông Lâm hành tỉnh cũng được xem như một thành lớn, kinh tế trong thành có một bộ phận rất lớn chính là dựa vào buôn bán dược liệu để chèo chốn, như bây giờ, chỉ sợ thành chủ cùng các quản sự đều lo nghĩ không thôi.

“Ám Dạ Sâm Lâm? Tôi nhớ rồi!” Tuy rừng rậm trong Công quốc cũng khá nguy hiểm, nhưng chỉ là đối với người bình thường thôi, ngay cả Hắc Sâm Lâm quanh học viện mà Lôi Lâm cũng từng xông qua rồi, tự nhiên không lo lắng nguy hiểm.

“Người hái thuốc có biến mất ở khu vựa cỏ cây héo rũ sao?” Lôi Lâm đột nhiên hỏi.

“Người hái thuốc? Ngài là nói lính đánh thuê, đạo tặc và nhà mạo hiểm sao?” Phí Luân nhún nhún vai: “Trong rừng rậm tràn đầy nguy hiểm, mỗi ngày chết mất mấy người vốn là chuyện rất bình thường, ai biết được chứ?” 

Trong lúc hai người nói chuyện, đoàn xe dần dần chạy nhanh đến trước thành Cực Dạ.

Tường thành không cao lắm, nhưng rất dày, dường như dùng một loại đá hoa cương màu đen trực tiếp xây thành, nhìn phi thường rắn chắc.

Thủ vệ ở cửa thành rõ ràng nhận ra Phí Luân, sau khi thu một số lệ phí vào thành và tiền đi lại thì đã để lại đám người vào thành.

“Trước tiên tìm một nhà trọ để ổn định lại!” Lôi Lâm lạnh nhạt ra lệnh.

...

Thời gian vào đêm, Lôi Lâm đuổi An Na đi, một người ở trong phòng trong nhà trọ.

Mở cửa sổ ra, gió lạnh vù vù thổi vào, bên ngoài tối đen, chỉ có mấy ngọn lửa màu vàng thỉnh thoảng lóe lên.

Lôi Lâm đóng cửa thật kỹ, lấy từ trong bao mà hắn luôn mang theo người ra một quả cầu thủy tinh màu xanh da trời.

Quả cầu thủy tinh rất nhỏ, nhưng tản ra hào quang kì dị, trong giữa thủy tinh còn có thật nhiều điểm sáng màu vàng óng, không ngừng bơi qua bơi lại, tựa như đom đóm vậy.

“Mở ra!” Lôi Lâm đọc chú ngữ.

Sau khi chú văn vang lên, điểm sáng trong quả cầu thủy tinh bắt đầu không ngừng nổi lên, cuối cùng hợp thành một ký hiệu kỳ dị.

Ký hiệu này quanh co khúc khuỷu, không ngừng xoay tròn, cuối cùng biến thành một con mắt, màu sắc cũng biến thành màu đỏ.

Vẻ mặt Lôi Lâm chuyển thành nghiêm túc, đưa ký hiệu lên thẳng mặt của mình, áp khuôn mặt gầy gò của chính mình vào trong quả cầu thủy tinh. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play