Chu Triều hoàn toàn không ngờ được rằng ngày bị vả mặt lại đến nhanh như thế.
Đó là một buổi chiều đầy nắng, Chu Triều vừa hoàn tất cả một dự án lớn ở văn phòng tập đoàn Chu thị, đang tính lén chuồn đi gặp Tiết Ấu Lăng mà suốt cả tuần chưa được thấy mặt, kết quả vừa cầm điện thoại lên đã thấy cô đang kích động spam tin nhắn trong nhóm chat:
[Không gầy mười cân không đổi tên: Các anh em ơi!]
[Không gầy mười cân không đổi tên: Hình như! Tôi sắp yêu rồi đấy!]
Màn hình điện thoại suýt nữa thì bị Chu Triều bóp nát trong tay vào khoảnh khắc đó.
Chỉ là đầu bên kia, Tiết Ấu Lăng hoàn toàn không hay biết có một trái tim đang bị giày vò thế nào, cô vẫn tiếp tục gõ lia lịa trong nhóm, khen không ngớt rằng mình gặp được một người đàn ông hoàn toàn trúng gu thẩm mỹ, là chân mệnh thiên tử, là định mệnh của đời mình.
Qua cả màn hình cũng thấy được lòng xuân của Tiết Ấu Lăng đang rung rinh.
Ánh nắng xuyên qua cửa kính sát đất đổ tràn vào phòng, vậy mà chẳng xua nổi một chút u ám và lạnh lẽo trong văn phòng. Một lúc lâu sau, Chu Triều khẽ cười khẩy một tiếng, nghiến chặt răng sau, rồi cũng bắt đầu lên tiếng trong nhóm:
[Arras Chu: Hừ, không có đầu óc, trên đời này làm gì có người hoàn hảo đến thế lại vừa khéo xuất hiện bên cạnh cậu? Nghĩ lại thân phận của mình đi, vừa ngốc nghếch vừa nhiều tiền nhưng lại không có mắt nhìn người.]
[Không gầy mười cân không đổi tên:... Chu Triều đồ đầu heo chết bằm, cậu có ý gì đấy hả?!]
[Arras Chu: Nghĩa đen đấy, dùng cái đầu suy nghĩ kỹ lại xem.]
Đầu bên kia, Rõ ràng là Tiết Ấu Lăng đã bị chọc cho phát điên, trọng điểm đã hoàn toàn bị Chu Triều dẫn chệch hướng, hai người cãi nhau qua lại trong nhóm nguyên cả buổi chiều, mãi đến khi Giang Lệnh Yểu lên tiếng dẹp loạn, để lại một đoạn tin nhắn thoại [Im hết đi, tối nay tụ tập, khai báo rõ ràng.]
Nhóm chat lập tức im bặt.
Vậy nên tối hôm đó, khi Tiết Ấu Lăng đỏ mặt vỗ ngực, giữa bao ánh mắt trong buổi tụ họp mà nói câu: “Mình hình như sắp có tình yêu rồi đó”, thì ánh nhìn của mọi người đều kỳ quái đồng loạt dồn hết về phía Chu Triều đang ngồi ở trung tâm.
Chu Triều chỉ ngồi yên tại chỗ, ánh đèn lấp loáng trong phòng bao lúc sáng lúc tối, chỉ rọi vào đôi mắt sáng rực của anh, đang nhẹ nhàng dán chặt lấy Tiết Ấu Lăng.
Một lúc lâu sau, chính Chu Triều phá vỡ bầu không khí kỳ dị trong phòng. Anh bật cười khẽ, đặt ly rượu trong tay xuống phát ra tiếng vang giòn giã, rồi ngẩng mắt, vẫn với dáng vẻ lười biếng chẳng thèm để tâm: “Thật sự là tình cờ gặp trai đẹp à? Là con cưng nhà ai thế, kể nghe coi, anh đây giúp cậu xem xét một chút.”
Tiết Ấu Lăng bị ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa sóng ngầm của Chu Triều làm khựng lại, cô gãi đầu, nuốt lại ánh mắt muốn trợn lên theo phản xạ, đè xuống mấy cảm xúc khó tả trong lòng, chỉ hừ một tiếng với Chu Triều, rồi giữa những ánh nhìn quái dị của cả phòng, bắt đầu kể lại ký ức của mình.
Câu chuyện mở đầu như một tình tiết kinh điển trong tiểu thuyết Mary Sue thời xưa.
Cuối tuần ấy, mọi người đều tình cờ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, Tiết Ấu Lăng chẳng có ai đi cùng, rảnh rỗi đến phát chán, cô liền đạp ga phóng thẳng đến bãi biển ở thành phố kế bên hóng gió biển—
Hoàng hôn kéo dài sắc vàng, như rạch một vết sẹo rực cháy trên đường chân trời.
Tiết Ấu Lăng mặc váy dài, chân trần dạo chơi trên bãi biển một hồi lâu mới nhớ ra phải chụp hình gửi vào nhóm cho mọi người xem. ( app TYT - tytnovel )
Chỉ là ảnh chụp xong tải mãi không được, cô cau mày nhìn kỹ mới phát hiện sóng yếu chẳng khác gì điện thoại Nokia hơn chục năm trước.
Với thân phận là một mỹ nữ thời đại 5G lướt mạng như gió, Tiết Ấu Lăng có thể nhịn ăn, nhưng không thể ngắt mạng, thế là cô vừa đi vừa dò sóng, định tìm chỗ nào đó có tín hiệu tốt, kết quả đi mãi đi mãi—
Sóng biển tạt vào bàn chân trần, lạnh đến mức khiến cô rùng mình. Quay đầu nhìn lại, Tiết Ấu Lăng lập tức hoảng hốt: Mình là ai? Đây là đâu?
Chiều buông, gió biển lạnh buốt lấn át chút hơi ấm cuối cùng của ánh hoàng hôn, Tiết Ấu Lăng rùng mình đi ngược trở lại, kết quả vừa lảo đảo một cái, gan bàn chân trần bị đau nhói, cô kêu khẽ một tiếng, cúi đầu nhìn thì thấy trên cát có mảnh kính vỡ, đã cắt rách lòng bàn chân của cô.
“...”
Đây là lần đầu tiên Tiết Ấu Lăng đi du lịch một mình, kết quả đen đủi đến mức như bị thần xui xẻo đích thân mở cửa đón tiếp.
Thế là cô men theo biển chỉ dẫn, gian nan mà nhảy lò cò một chân đến phòng cấp cứu khẩn cấp trên bãi biển, vừa đặt mông ngồi xuống ghế thở dốc, bác sĩ trực ca đã nắm lấy chân cô để khử trùng, câu “có đau không” còn chưa kịp hỏi, cơn đau nhói đã theo làn cồn lạnh buốt xộc thẳng lên óc—
Tiết Ấu Lăng còn chưa kịp hoàn hồn, cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, một người đàn ông với gương mặt ôn hòa, ánh mắt mang theo nụ cười ấm áp ló đầu nhìn vào, thấy bên trong có người thì giật mình, vội vã lùi ra ngoài: “Xin lỗi, tôi đến lấy thuốc hộ bạn, không biết có người ở trong.”
Câu “má ơi” của Tiết Ấu Lăng suýt thì bật thốt ra miệng.
Bác sĩ trực ca nhanh chóng băng bó cho Tiết Ấu Lăng xong, rồi đẩy gọng kính gọng đen, thản nhiên đưa gói thuốc trên bàn cho người đàn ông quay lưng đứng ngoài cửa: “Sao ai cũng thế, chẳng chịu nhìn đường gì cả?”
“...”
Người đàn ông quay người lại, mỉm cười áy náy với bác sĩ: “Xin lỗi, làm phiền bác sĩ rồi.”
Ánh mắt anh ta cũng vừa hay lướt qua bác sĩ, rơi đúng vào Tiết Ấu Lăng đang lén lút ngắm trai đẹp trong phòng. Bốn mắt chạm nhau, Tiết Ấu Lăng lập tức dời mắt đi, giả vờ như đang chăm chú nghiên cứu ngón tay mình.
Người đàn ông mím môi, bước lên vài bước như đang xác nhận điều gì: “Xin hỏi, có phải cô là cô hai nhà họ Tiết không?”
Tiết Ấu Lăng ngẩng phắt đầu lên, có vẻ hơi kinh ngạc: “Anh biết tôi?”
“Tôi cũng là người Bắc Thành.” Người đàn ông đứng thẳng dậy, lui về sau hai bước, nụ cười vẫn dịu dàng: “Ở Bắc Thành cô Tiết… rất nổi tiếng.”
“…”
Lúc này Tiết Ấu Lăng mới sực nhớ ra hình như mình đúng là có chút tiếng tăm, thậm chí còn thường xuyên xuất hiện trên mấy tờ tạp chí lá cải—nhưng mà… có vẻ toàn là danh tiếng không mấy tốt đẹp.
Cô cúi đầu, vừa thẹn vừa tức, âm thầm rủa thầm vài câu, ý định ban nãy định tranh thủ bắt chuyện cũng bay biến sạch, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi xui xẻo này. Nhưng chân bị quấn kín như bánh tét, ngay cả muốn lái xe cũng không làm nổi. Tiết Ấu Lăng cầm lấy chiếc điện thoại cuối cùng cũng bắt được tín hiệu, đang định gọi cho Chu Triều đến đón thì người đàn ông trước mặt lại đột ngột lên tiếng: “Xin hỏi, cô Tiết đi xe một mình đến đây sao?”
Tiết Ấu Lăng hơi sững người, khẽ gật đầu.
“Chân cô bị thương như vậy, chắc không tiện lái xe đâu nhỉ?” Người đàn ông mím môi, có vẻ hơi do dự: “Hay là… để tôi đưa cô về nhé?”