Ai ngờ người phụ nữ run tay một cái, cái bọc tã trong lòng liền rơi xuống đất.
“Bịch” một tiếng.
Cái bọc tã màu xám xịt kia rơi xuống đất nhưng lại không hề phát ra tiếng khóc la của trẻ con.
Sau đó một vật tròn vo lăn ra.
Những người xung quanh ghế sofa đều giật mình lùi lại một bước.
Kỷ Vô Hoan bị lưng ghế sofa che khuất, nhìn không rõ mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Nhiếp Uyên đã nhanh chân đi tới, thế là cậu cũng đi theo.
Ai ngờ Kỷ Vô Hoan vừa tới gần, cái vật tròn vo kia liền lăn đến bên chân cậu.
Chỉ thấy trên mặt đất là một cái bọc tã bị rơi đến bung ra, bên trong trống rỗng, mà một quả cầu to bằng nắm tay người lớn rơi trên mặt đất rồi lăn đến bên chân Kỷ Vô Hoan.
Lúc đầu cậu còn chưa nhìn rõ, đợi đến khi cái vật tròn vo kia dừng lại, mới nhìn rõ.
Đó lại là một cái đầu của trẻ con!
Chính xác mà nói có lẽ là đầu của một con búp bê trẻ con, Kỷ Vô Hoan liếc mắt liền nhận ra, là cái loại đầu búp bê trên trần nhà trong căn phòng lúc nãy, giống y như đúc, không sai lệch chút nào, mặt hướng lên trên, lúc này dưới ánh đèn trắng, nó nhe răng cười, đôi mắt đen ngòm như đang nhìn cậu, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Người đàn ông mặc vest cũng thấy: “Đồ chơi? Cô bị bệnh à! Cô có phải là…” Ông ta còn chưa nói xong, đã bị một ánh mắt đáng sợ dọa cho câm miệng.
Vẻ mặt hiền từ dịu dàng của người phụ nữ kia vừa rồi lại trở nên độc ác vô cùng, cô ta đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc vest.
“Mày muốn làm hại con tao?!”
Người đàn ông mặc vest đột nhiên có chút sởn gai ốc, mắng: “Đồ điên!”
“Mày lại dám hãm hại con tao!” Người phụ nữ chỉ vào mũi người đàn ông mặc vest, đột nhiên nhào tới túm chặt cổ ông ta: “Tao giết mày!”
Theo lý mà nói, với chiều cao cân nặng của người đàn ông mặc vest thì muốn thoát khỏi cô ta hẳn là rất dễ dàng, người đàn ông này lúc đầu chắc cũng nghĩ như vậy, nhưng khi cổ ông ta bị đôi tay kia bóp chặt, đột nhiên biến sắc: “Mụ điên, buông ra! Buông tôi ra!”
Bởi vì mặc cho ông ta giãy giụa thế nào, cũng không thể lay động đôi tay kia dù chỉ một ly.
“Mày muốn làm hại con tao!! Có phải là mày muốn giết nó không! Có phải là mày muốn giết đứa con đáng yêu của tao không? Mày nói đi!” Người phụ nữ điên điên khùng khùng gào khóc: “Có phải là mày muốn giết con tao không?!”
Sắc mặt người đàn ông mặc vest càng ngày càng khó coi, tròng mắt dường như muốn lòi ra ngoài, ông ta phát ra tiếng kêu cứu thống khổ: “Giúp với, tôi không thở được nữa, cứu tôi với!”
Nhưng xung quanh lại không có một ai dám động, người gần ông ta nhất là ba người trẻ tuổi, đã sợ hãi lùi đến sát tường.
“Chết tiệt, con tao… mày đem con tao đi đâu rồi!? Mày muốn làm gì con tao?”
Đôi tay lạnh lẽo kia siết chặt cổ họng ông ta, người đàn ông mặc vest gần như nghẹt thở, dùng hết sức lực toàn thân giãy giụa, ông ta chưa bao giờ cảm thấy cái chết lại gần đến thế.
“Trả lại cho tao! Trả nó lại cho tao!”
Khi lượng oxy trong não bị rút cạn từng chút một, đột nhiên, người đàn ông mặc vest hét lên: “Ở đó! Ở đó! Ở dưới chân cậu ta kìa!”
Người phụ nữ kia nghe vậy dừng động tác trên tay, nhưng cô ta không lập tức thu tay về, mà là chậm rãi quay đầu, ánh mắt rơi vào bên chân Kỷ Vô Hoan.
Chỉ là bị ánh mắt như vậy quét qua hai chân, Kỷ Vô Hoan đã cảm thấy sởn gai ốc, nửa thân dưới lạnh toát, càng đáng sợ hơn là khoảnh khắc tiếp theo.
Người phụ nữ kia buông người đàn ông mặc vest ra, giơ hai tay lên, như cương thi đi thẳng về phía bên này.
Kỷ Vô Hoan cảm thấy da đầu tê dại, giữa chân mày như có một cây kim đang nhảy nhót trong lỗ chân lông, khiến cả người nổi da gà, điên cuồng kêu gào "nguy hiểm".
Trong chớp mắt người phụ nữ kia càng ngày càng gần, cậu đột nhiên nhanh chóng cúi người, lại nhặt lấy cái đầu búp bê trên mặt đất, dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người mà "đậu má" một tiếng. ( truyện trên app T•Y•T )
Sau đó nhanh chóng nhét vào tay Nhiếp Uyên!
***
Nhét xong đầu búp bê, Kỷ Vô Hoan không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Cậu chậm rãi từng bước một rời khỏi phạm vi tầm mắt của vị nữ chủ nhân, sau đó lập tức tăng nhanh bước chân, bỏ trốn vòng qua ghế sofa.
Hành vi bán đứng đồng đội này quả thực là nước chảy mây trôi liền tù tì đã làm xong.
Nhìn lại Nhiếp Uyên, anh không hề phòng bị bị nhét một cái đầu búp bê vào tay, biểu cảm rất bình tĩnh, chỉ là khóe miệng hơi co giật và gân xanh trên cánh tay nổi lên ầm ầm đều viết rõ anh rất muốn đánh chết người nào đó.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào người phụ nữ quỷ dị này, trong tay như đang ôm một quả bom hẹn giờ, ném cũng không được, chạy cũng không xong.
Nhìn người phụ nữ kia giơ hai tay từng bước tiến lại gần Nhiếp Uyên, khóe miệng anh căng chặt, xung quanh không một ai dám thở mạnh.
Khi người phụ nữ đó cách anh chỉ còn một mét, một cái bọc tã xám xịt đột nhiên bay tới, Nhiếp Uyên lập tức giơ tay bắt lấy.
Anh không cúi đầu, vẫn nhìn chằm chằm người phụ nữ, nhanh chóng nhét đầu con búp bê vào lại trong tã, tùy tiện vo tròn nó lại, rồi nói với người phụ nữ kia: "Con của cô ở đây, nó không sao."
Giọng của Nhiếp Uyên rất bình tĩnh.
Thậm chí khi nhìn người phụ nữ kia đột nhiên tăng tốc bước tới, anh vẫn không hề biểu cảm.
Giữa người phụ nữ và anh có một chiếc ghế sofa, Nhiếp Uyên rõ ràng là không muốn cô ta tới gần, nên chủ động đưa cái bọc tã trong tay qua.
Ngón tay cứng đờ của cô ta mềm nhũn ra ngay khi chạm vào đứa bé, cô ta không nói một lời, nhận lấy rồi ôm con vào lòng.
Cô ta lại trở về dáng vẻ người mẹ hiền từ, cứ như người đàn bà hung hãn vừa bóp cổ người khác lúc nãy là một người khác vậy, người phụ nữ dịu dàng nhìn đứa bé trong lòng, khẽ dỗ dành: "Con ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ đừng sợ..."
Người phụ nữ vừa nói vừa ôm con, đi được hai ba bước thì dừng lại, quay đầu nhìn bọn họ, hỏi: "Mọi người không ăn cơm sao?"
Không ai trả lời.
"Vậy thôi vậy, mời mọi người sớm về phòng nghỉ ngơi, sau 9 giờ tối không được đi lại lung tung." Cô ta nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Vì Đỗ Sa thích yên tĩnh và ngăn nắp."
Giống như khi đến, bóng lưng cô ta nhanh chóng biến mất trong hành lang.
Cô ta vừa đi, người đàn ông mặc vest bị bóp cổ gần chết lập tức ngã xuống ghế sofa, mềm nhũn như một đống bùn, thở hổn hển, kinh hãi kêu lên.
"Ả ta là quái vật!"
Không cần ông ta nói, người khác cũng nhìn ra.
Người phụ nữ bình thường sao có thể có sức mạnh lớn như vậy, bóp cổ một gã đàn ông to khỏe dễ như chơi, hơn nữa con búp bê trong lòng cô ta là thế nào?
Chủ đề lại quay về điểm ban đầu.
"Tôi đã nói với các người rồi, đây không phải là trò đùa..." Khi Mặt Sẹo nói câu này, ánh mắt đảo qua mọi người, hắn ta suy nghĩ, là ai đã ném cái bọc tã kia qua vậy?
Vừa rồi mọi người đều dồn sự chú ý vào người phụ nữ kia và Nhiếp Uyên, thật sự không ai chú ý tới ai đã nhặt cái bọc tã trên đất ném qua.
Ai đã nghĩ ra chuyện này?