Cậu nhịn không được tò mò, từ phía sau lưng người đàn ông thò đầu ra liếc trộm một cái, lập tức quay đầu đi, dạ dày như sóng cuộn biển gầm, bịt miệng cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn xuống.

Nhiếp Uyên đứng trước mặt Kỷ Vô Hoan, mặt không cảm xúc, ánh mắt tỉ mỉ lướt qua đống thịt bầy nhầy trên mặt đất, tuy cũng nhíu mày, nhưng miệng lại không quên chế nhạo: "Đồ nhát gan."

Kỷ Vô Hoan ổn định sắc mặt tái nhợt: "Tôi chỉ không muốn nôn bữa tối vừa ăn ra thôi, đúng rồi, vừa nãy ở cầu thang có một khuôn mặt trắng bệch đấu các người có thấy không?"

"Mặt trắng bệch? Cậu thấy mặt luôn à?"

"Ừ." Kỷ Vô Hoan dường như vẫn còn để bụng chuyện Nhiếp Uyên vừa nói cậu điếc, dùng ánh mắt khinh miệt liếc đối phương một cái: "Bộ mù hay gì?"

"..."

Người trẻ tuổi bây giờ đều ngầu vậy sao?

Lâm Cương không biết rõ bọn họ lần đầu tiên tiến vào trò chơi này, vì sao lại có thể dứt khoát tiếp nhận cái thiết lập khủng bố này như vậy, nghe giọng điệu thậm chí còn có chút mới lạ.

Còn cả anh chàng cool ngầu kia, ánh mắt bình thản như đang nhìn đống thịt heo là sao vậy hả! Đầu bếp như tôi còn không có lĩnh ngộ sâu sắc như vậy đâu!

Kỷ Vô Hoan không muốn nhìn đống thịt bầy nhầy kia thêm lần nào nữa, cậu lại bịt hai mắt lại, phát ra tiếng rên nhỏ.

"Cậu sao vậy?" Lâm Cương hỏi.

"Cay mắt quá." Kỷ Vô Hoan nói xong lại bắt đầu rơi nước mắt.

Lâm Cương: "... Cậu thật sự không phải bị dọa khóc sao?"

"Chỉ là bị cát bay vào mắt thôi, đều tại Viên Viên hết!" Kỷ Vô Hoan không khống chế được mà hít hít mũi, trong lòng rất tủi thân.

Cũng may là tướng mạo của cậu đã thay đổi người khác không nhận ra, nếu không thì thanh danh cả đời của Kỷ ảnh đế cậu chẳng phải là tan thành mây khói rồi sao?

Nhiếp Uyên hừ lạnh: "Thật mất mặt."

Thấy người bên ghế sofa đi qua xem tình hình, ba người bọn họ thẳng thắn nhường đường, để lộ toàn bộ cầu thang cho bọn họ nhìn, quả nhiên phản ứng kinh thiên động địa.

Nôn thì nôn, kêu thì kêu, Kỷ Vô Hoan tự tán thưởng cho phản ứng cơ trí vừa rồi của mình một like.

Người phụ nữ vẫn luôn khóc lóc trên ghế sofa cũng đi theo mọi người qua đây, kết quả một tiếng thét chói tai trực tiếp ngất xỉu, "bịch" một tiếng ngã xuống đất.

Nhưng không một ai đi đỡ cô ta, tất cả mọi người bây giờ đều lo thân mình còn chưa xong, không biết là ai hoảng sợ kêu lên một tiếng: "Trời ơi, thật sự có người chết rồi!!"

Chẳng phải sao, vừa nãy còn là nửa người sống sờ sờ, chớp mắt một cái đã biến thành đống thịt bầy nhầy!

Câu nói này như thể chạm vào công tắc cảm xúc, đốt cháy nỗi sợ hãi của tất cả mọi người, có người không nhịn được nữa mà kêu lên.

"Quái vật!! Có quái vật!!"

"Quái vật này sẽ ăn thịt người! Chúng ta đều sẽ chết!"

"Câm miệng! Quái vật từ đâu ra? Mấy người có não không vậy? Chuyện này rõ ràng là có người đang giả thần giả quỷ! Mẹ nó, là ai, có gan thì cút ra đây!"

Gã đàn ông mặc vest vừa lên tiếng, những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo, lớn tiếng la hét đòi báo cảnh sát, đòi về nhà.

Ba người trẻ tuổi vừa thảo luận kia lại sắc mặt trắng bệch: "Chúng tôi đã tìm rồi, ở đây căn bản không có cửa để ra ngoài, ngay cả cửa sổ cũng không có!"

Phòng khách lớn như vậy lại không có huyền quan, càng không có cửa! Kéo rèm cửa sổ dày nặng ra, phía sau vẫn là tường.

Chỉ có hai hành lang trái phải không biết thông đến đâu.

"Mẹ nó, đã có thể vào được thì nhất định sẽ có chỗ để ra ngoài..." Lời của gã đàn ông mặc vest còn chưa dứt.

Trong không gian trống trải lại vang lên tiếng bước chân, lần này âm thanh là từ hành lang bên phải truyền đến, vẫn không cho người ta quá nhiều thời gian phản ứng, thì một người phụ nữ đã chậm rãi đi tới.

Đó là một người phụ nữ sắc mặt tái mét, da dẻ không có chút huyết sắc nào, cô ta gầy cực kỳ, xương quai xanh lộ ra gần như chỉ còn lại một lớp da.

Người phụ nữ này mặc một chiếc váy sọc xám trắng, ôm trong lòng một cái bọc tã màu xám, cúi đầu, tư thế đi đường của cô ta rõ ràng rất chậm, nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh đến kỳ lạ, chớp mắt một cái đã đến giữa đại sảnh, ngồi xuống ghế sofa.

Khi cô ta ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt chết lặng, ánh mắt đó khiến Kỷ Vô Hoan nhớ tới con cá chết trên thớt.

Sự xuất hiện của cô ta không khác gì hành động khiến mọi chuyện trở nên quỷ dị hơn, những người vốn ở gần ghế sofa đều lùi ra sau mấy mét, chỉ có người đàn ông mặt sẹo và cô gái tóc ngắn vẫn đứng ở đó, nhưng cũng đều mặt đầy cảnh giác.

Người phụ nữ dường như không chú ý đến đám người xa lạ xung quanh, vẫn chuyên chú dỗ dành đứa bé trong lòng: "Bé ngoan, bé ngoan~ mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, người xấu đừng hòng làm hại được con, nếu có ai muốn làm hại con, mẹ sẽ giết hắn, bé con đừng sợ~ ngoan nhất, đúng không, bé con?"

Thấy là một người phụ nữ gầy yếu, gã đàn ông mặc vest càng thêm tin tưởng vào thuyết âm mưu mà mình suy đoán, ông ta sải bước đi đến bên cạnh người phụ nữ, hung hăng chất vấn: "Này, cô là ai?"

Kỷ Vô Hoan vốn tưởng rằng người phụ nữ kia còn giả vờ không thấy, ai ngờ cô ta lại lên tiếng, cô ta cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng lộ ra nụ cười dịu dàng từ ái: "Tôi là nữ chủ nhân ở nơi đây, các người là người mà Đỗ Sa mời đến sao?"

Đỗ Sa? Người được mời đến à?

Lâm Cương nhỏ giọng nói: “Chắc cô ta là NPC.”

Kỷ Vô Hoan vừa định hỏi, người phụ nữ kia lại lên tiếng, cô ta giống như đoạn phim cũ kỹ trong máy chiếu, tốc độ nói rất chậm, dường như còn mang theo chút ngừng nghỉ, cười một cái liền lộ ra hàm răng trắng hếu.

“Các người vừa thấy ả ta rồi phải không? Ả ta ở trên lầu.”

Trên lầu?

Chẳng lẽ là chỉ con quái vật vừa ném túi rác màu đen xuống?

Nghe thấy lời này, người đàn ông mặc vest càng thêm tức giận gầm lên: “Đừng có mà giả thần giả quỷ nữa! Nói cho cô biết, ông đây không bao giờ đánh phụ nữ, đừng ép tôi phá lệ!”

Người phụ nữ tóc ngắn hừ lạnh một tiếng: “Tôi khuyên ông tốt nhất đừng tìm đường chết.”

Người đàn ông mặt sẹo cũng khuyên: “Tiên sinh, ông tốt nhất đừng đụng vào cô ta.”

Người đàn ông mặc vest không hề lĩnh tình, ngược lại còn lớn tiếng quát bọn họ: “Có phải các người cùng một bọn với cô ta không? Từ nãy giờ, chính cậu luôn miệng bịa chuyện, cái gì mà Rubik, game sinh tồn, kéo dài tuổi thọ thời gian hồi sinh, vớ vẩn! Chẳng phải chúng tôi vẫn sống tốt đó sao? Chỉ có kẻ ngốc mới tin lời cậu, còn ba người kia nữa, cái đạo cụ trên mặt đất là do các người bày ra đúng không? Diễn cũng khá giống thật đấy, tưởng rằng như vậy là tôi không nhìn ra sao? Các người từ nãy giờ cứ lén lén lút lút đứng ở đó, là muốn che giấu chứng cứ sao?”

Kỷ Vô Hoan "lén lén lút lút" vô tội lau nước mắt.

Đối mặt với chất vấn không chút lịch sự của người đàn ông mặc vest, người phụ nữ kia vẫn luôn thờ ơ, chỉ lo dỗ dành đứa bé trong lòng, không thèm nhìn ông ta lấy một cái, chậm rãi đứng dậy: “Chắc Đỗ Sa là đã nấu xong cơm rồi, tôi dẫn các người đến nhà ăn.”

Thấy cô ta muốn đi, người đàn ông mặc vest càng thêm tức giận, ông ta vươn tay vỗ lên vai người phụ nữ, muốn giữ cô ta lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play