“Đạo cụ?” Kỷ Vô Hoan nhớ tới phần thưởng thêm mà hệ thống vừa nói: “Đạo cụ còn có thể mua bán được nữa à? Có những gì?”

Lâm Cương thật thà lắc đầu: “Tôi cũng không biết… Thật ra lần đầu tiên chơi game tôi đã qua màn rất kỳ lạ.”

Lâm Cương ở bên ngoài là một đầu bếp bình thường của khách sạn, ngoài ý muốn bị ngã lầu rồi bị kéo vào game Rubik. Sau này anh ta thấy trên diễn đàn nói rằng tuyệt đại đa số người mới nếu lần đầu tiên đã gặp phải những màn chơi thuộc loại trận chiến sinh tử thì đều không sống được, tỷ lệ sống sót cực kỳ thấp, cho nên vận may của anh ta rất tốt.

Trong lúc nói chuyện hai người cũng không dừng lại, đi lên tầng hai.

Bọn họ lại nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất, nói chính xác hơn là một vệt máu dính nhớp và đầy những dấu tay máu trên mặt đất, lan ra từ căn phòng đầu tiên bên trái.

Nhớ tới cảnh tượng thê thảm trước khi chết của người kia, Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương đều có chút sởn gai ốc, nhưng vẫn khắc phục nỗi sợ hãi, bước qua nó tiến vào trong phòng.

Ngoại trừ tấm thảm gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ sẫm, bố cục ở đây rất giống với căn phòng mà Kỷ Vô Hoan tỉnh lại, chỉ là bàn ghế tủ đầu giường đều bị đánh đổ, trên mặt đất có một cái vỏ chai bia vỡ tan, có thể thấy được, người kia vừa rồi đã giãy giụa rất kịch liệt.

“Hóa ra là say rượu à?” Vậy thì khó trách rồi.

Nhưng mà cái giường ở đây cũng không giống lắm.

Trong căn phòng mà Kỷ Vô Hoan bọn họ tỉnh lại có một cái giường sắt nhỏ rách nát, nhưng ở đây lại là giường lớn sang trọng, phù hợp với phong cách tổng thể.

Kỷ Vô Hoan lại cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ngoài ra, phía sau cánh cửa ở đây còn có một cái giá sắt đơn giản, trên đỉnh có ba cái móc treo lật xuống, bên dưới còn có mấy cái bánh xe.

“Cái này là cái gì?” Cái nhìn đầu tiên Kỷ Vô Hoan cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng thấy nó ở đâu.

Lâm Cương suy nghĩ một lát: “Giá treo quần áo?”

Tuy rằng hình dáng có hơi kỳ lạ, nhưng dường như cũng có lý.

Bọn họ lại mở cánh cửa nhỏ trong phòng ra, bên trong là một phòng vệ sinh sạch sẽ, trên bệ rửa mặt trống không, ngay cả gương cũng không có.

Còn về trên trần nhà, Kỷ Vô Hoan ngẩng đầu, quả nhiên ở đây cũng giống vậy, dày đặc những con búp bê trẻ em đáng sợ.

"Anh nói xem tại sao cô ta lại treo hết búp bê lên trần nhà?” Kỷ Vô Hoan nhướng mày: “Để dưới đất không phải tốt hơn sao? Cô ta còn có thể thay phiên ôm nữa chứ, với lại tại sao phòng khách với hành lang lại không có con nào.”

Lâm Cương tưởng tượng cảnh tượng đó, lại rùng mình: “Ai mà biết được, tôi có làm mẹ bao giờ đâu.”

Kỷ Vô Hoan sờ cằm, tán đồng gật đầu: “Tôi cũng không.”

Kỷ Vô Hoan lại tìm một vòng trong phòng, tủ với ngăn kéo đều trống không, bọn họ đoán Mặt Sẹo vừa nãy chắc chắn cũng đã xem qua rồi, bèn xoay người ra ngoài, lại đi mấy phòng nữa, cũng không thu hoạch được gì.

Ít nhất là không thấy một đứa trẻ nào còn sống chạy nhảy cả.

Mặt Sẹo đi trước một bước, Kỷ Vô Hoan có thể nghe thấy tiếng bọn họ mở tủ ngăn kéo và tiếng thảo luận nhỏ trong phòng bên cạnh, nếu có trẻ con hoặc manh mối thì chắc đã sớm phát hiện ra rồi.

Vậy nên rất có thể, đứa trẻ đó không có ở đây.

“Căn biệt thự này khá lớn, có lẽ còn có cả sân vườn nữa.”

Giống như lời Mặt Sẹo nói, không làm trái nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra như gã say trước đó thì sẽ không bị quái vật đuổi giết.

Nói tóm lại, Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương đi từ đầu hành lang bên này đến đầu hành lang bên kia cũng không gặp phải nguy hiểm nào.

Trong lúc hai người nói chuyện thì đi đến cuối hành lang, dừng lại trước hai cánh cửa đóng chặt.

“Hai phòng này bị khóa rồi!” Lâm Cương đưa tay vặn tay nắm cửa, không mở được, lại nhẹ nhàng gõ hai cái, không ai trả lời.

Tay trái Kỷ Vô Hoan sờ lên vành tai, quen tay xoay xoay khuyên tai: “Anh Lâm, chân anh khỏe không?”

Lâm Cương: “Hả?”

“Có dám đá cửa không?”

Lâm Cương lắc đầu: “Không dám.”

Nếu là người khác có lẽ đã xông lên rồi, nhưng với tư cách là một người chơi kỳ cựu từng trải qua kiểu chơi trận chiến sinh tử, anh ta tận mắt chứng kiến có người vì trốn chạy mà đá tung cửa một nhà nào đó, lập tức bị quái vật trốn bên trong xông ra ăn thịt.

Kỷ Vô Hoan nhún vai: “Tôi cũng không dám.”

Lâm Cương: “…” Vậy cậu nói làm cái gì!

Lúc này, trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.

Bọn họ quay đầu lại thì thấy cô gái tên Lý Liên kia cẩn thận đi lên, cô nàng cố gắng không nhìn xuống vũng máu trên mặt đất.

Sau khi đi qua căn phòng đầu tiên, bước chân của cô nàng liền trở nên lớn hơn, gần như chạy chậm đến trước mặt hai người mới thở phào nhẹ nhõm, mở miệng hỏi: “Kỷ… Kỷ Ngu Ngốc là hai người sao?”

Nụ cười trên mặt Kỷ Vô Hoan lập tức cứng đờ.

Cô gái vội vàng nói: “Cái này cho anh.” Cô nàng đưa cho Kỷ Vô Hoan một cặp kính gọng: “Kính dự phòng của tôi, 1000 độ, chắc là gần bằng anh.”

Kỷ Vô Hoan nhìn cặp kính trước mắt, khóe miệng giật giật hai giây, cuối cùng vẫn nhận lấy, cậu cảm ơn rồi nở một nụ cười mê người, chớp mắt nhìn cô nàng một cách nghiêm túc nói: “Rất vui được làm quen với em, anh tên là Kỷ Vô Địch.”

Chàng trai trẻ khom lưng, nụ cười rất dịu dàng.

Lý Liên hơi ngẩn người, theo bản năng nắm lấy tay cậu, khi đối diện với đôi mắt kia lại đột nhiên có cảm giác như bị điện giật.

Sau đó chàng trai trẻ này tiếp tục nói: “Em gái, đừng để ý đến tên mặc áo khoác đen xấu xí kia, cậu ta là biến thái đó.”

Lý Liên không nhịn được bật cười: “Anh ấy cũng nói vậy.”

Tuy rằng nguyên văn là “Cậu ta bị thiểu năng.”

“…”

Lý Liên nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, vội vàng đánh trống lảng, nhỏ giọng hỏi: “Hai người tìm được manh mối gì chưa?”

Hai người đều lắc đầu.

Nếu là một đứa trẻ còn sống sờ sờ, không thể nào không phát hiện ra được.

“Có khả năng nào là đứa nhỏ trốn đi không?”

“Anh lại thấy khả năng cao là chết rồi.” Kỷ Vô Hoan khoanh tay: “Nhiều búp bê như vậy, bắt đầu làm từ khi đứa trẻ mất tích, cho dù NPC kia là quái vật, cũng phải làm trong một thời gian dài chứ.” ( truyện trên app t.y.t )

Lý Liên bừng tỉnh, cảm thấy có lý: “Vậy ai đã giết đứa nhỏ?”

Lâm Cương bĩu môi: “Tôi nghĩ là Đỗ Sa.”

Vừa nhắc đến tên con quái vật kia, Lý Liên liền rùng mình, dù sao cũng là con gái, cô nàng có thể lên đây đã là dũng cảm lắm rồi, cô nàng không muốn ở lại cái hành lang chết người này chút nào.

“Tôi xuống trước đây, tôi với đồng đội đang kiểm tra phòng khách.”

Lý Liên nói xong xoay người trở về đường cũ, cô nàng trở lại cầu thang, có một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở cầu thang, quan sát kỹ lưỡng những bức ảnh trên tường, còn dùng điện thoại chụp lại.

Thấy cô nàng đi đến, anh hỏi: “Cậu ta nhận chưa?”

Nhiếp Uyên cất điện thoại, thẳng thắn nói: “Vì tôi rất ghét cậu ta.”

Ghét người ta, mà còn cố ý nhờ mình đưa kính cho người ta á?

Lý Liên tuy tò mò, nhưng không dám nói nhiều với anh chàng cool ngầu có vẻ ngoài dữ dằn này.

Thế là Nhiếp Uyên lại tiễn cô nàng đến đại sảnh, lúc này mới một mình quay trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play