Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương dừng lại trong một căn phòng, ngoài ý muốn phát hiện phía sau tấm rèm cửa sổ lại có một cái cửa sổ!

Chỉ là trên cửa sổ có gắn lưới an toàn kiên cố, bên ngoài là một mảnh tối đen, không nhìn rõ được gì cả.

Dường như cả căn nhà này đều bị cách ly với thế giới bên ngoài.

Kỷ Vô Hoan nhìn Lâm Cương cố gắng đập lưới an toàn, im lặng, ngón tay xoay xoay chiếc khuyên tai lạnh lẽo, đột nhiên nói: “Căn biệt thự này có chút kỳ lạ.”

Cậu là một ngôi sao đang nổi tiếng, những năm gần đây đương nhiên là kiếm được không ít tiền, trong cái thời đại “đầu cơ bất động sản” này cậu cũng có hai ba căn biệt thự, trong giới còn có không ít bạn bè sống trong biệt thự sang trọng, nhưng cậu thật sự chưa từng thấy biệt thự nào có bố cục như thế này hết.

Phòng ở không lớn lắm, phòng khách lại lớn đến kỳ lạ, trống trải, không khỏi toát lên một mùi âm u.

“Kỳ lạ?” Lâm Cương hiển nhiên là hoàn toàn không hiểu, là một đầu bếp bình thường, anh ta thật sự chưa từng ở biệt thự nào, nhận thức về biệt thự của anh ta chỉ tồn tại trong các bộ phim truyền hình về giới thượng lưu.

Trong lúc hai người thảo luận, Nhiếp Uyên đi tới, Kỷ Vô Hoan nhướng mày, ngọt ngào gọi một tiếng: “Viên Viên.”

Nhiếp Uyên làm lơ cậu, nhìn Lâm Cương: “Đừng đập nữa, nữ chủ nhân đã nói, Đỗ Sa thích sự ngăn nắp.”

Lâm Cương vừa nghe, vội vàng đặt ghế xuống, còn tiến lên thổi thổi bụi.

Thấy hai người tay không trở về, đoán được trong phòng cũng không có manh mối, Nhiếp Uyên xoay người: “Xuống dưới xem.”

Kỷ Vô Hoan liếc nhìn chiếc kính trong tay, nở một nụ cười rạng rỡ với bóng lưng của Nhiếp Uyên, cậu chớp chớp đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp đuổi theo, thổi nhẹ vào cổ Nhiếp Uyên, khẽ hỏi: "Viên Viên, cậu đang quan tâm tôi sao?"

Nhiếp Uyên: "..."

"Viên Viên, sao không nói gì thế? Hửm?"

Đôi mắt đào hoa híp lại thành hình vòng cung, hàng mi khẽ run rẩy, giọng của Kỷ Vô Hoan càng ngày càng nhẹ, hơi thở như lan, cuối cùng còn có một tiếng "ừm" đầy ẩn ý.

Nhiếp Uyên hiếm khi có biểu cảm lớn như vậy, tiếc là Kỷ Vô Hoan còn chưa kịp nhìn rõ thì anh đã quay người đi rồi.

"Nói xem nào, vì sao cô nàng kia lại đồng ý cho cậu?" Kỷ Vô Hoan không định bỏ qua cho anh, cắn nhẹ môi, trầm ngâm hỏi: "Chẳng lẽ Viên Viên cậu đã bán sắc?"

"Cút!"

"Quào, Viên Viên, cậu dam dang quá đi!"

***

Ba người trở lại dưới lầu, phát hiện những người khác đều đã ở đại sảnh rồi.

Hay nói đúng hơn, phần lớn mọi người căn bản chưa từng rời khỏi đây.

Con người vốn là động vật sống theo bầy đàn, đặc biệt là ở những nơi xa lạ, những người nhát gan đều chọn cách tụ tập lại với nhau, thậm chí không có dũng khí đến gần đống thịt nát đã được che đậy kia.

Vì vậy, bọn họ đều bất động trong phòng khách, chăm chú nhìn Mặt Sẹo.

Người phụ nữ tóc ngắn hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bọn họ.

Ngược lại, nam sinh viên đại học Lý Tề và Lý Liên đã lục tung mọi thứ trong phòng khách, đương nhiên là không tìm thấy gì cả.

Xem ra là không có bất kỳ manh mối nào rồi.

Các loại ngăn kéo tủ trong biệt thự này đều sạch sẽ đến đáng sợ, giống như nữ chủ nhân ngoài đồ nội thất ra thì không cần dùng gì cả vậy.

"Thôi, ngày mai tìm tiếp vậy."

Hiển nhiên Mặt Sẹo cũng không muốn buổi tối đi lung tung, đứng dậy chuẩn bị về phòng, Từ Nam Y gọi hắn ta lại, lo lắng hỏi: "Anh Vương, chúng ta thật sự phải lên đó sao? Không thể ở cùng nhau sao? Mọi người đều ở phòng khách, an toàn hơn nhiều mà."

"NPC và hệ thống đều đã nói rồi, sau 9 giờ phải trở về phòng của mình." Người phụ nữ tóc ngắn mở miệng trước, trông cô ấy có vẻ hơi bực bội, xoa xoa sống mũi, ánh mắt như đang nhìn một đống phế vật: "Các người có thể thử xem vi phạm quy tắc này có chết không."

Nghe thấy chữ "chết".

Mọi người đều run rẩy, vốn dĩ sắc mặt đã tái nhợt, bây giờ càng trắng bệch hơn.

Thấy Mặt Sẹo sắp đi, có vài người nghiến răng, dứt khoát đi theo.

Mặt Sẹo an ủi: "Tối nay mọi người nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai đều phải hành động, tìm được manh mối thì công bố ra, tôi có đủ kinh nghiệm, có thể dẫn mọi người vượt ải."

Nghe thấy lời này, những người đi theo đều liên tục gật đầu, một tiếng lại một tiếng gọi anh Vương, ngay cả người đàn ông mặc vest nghi ngờ hắn ta trước đó cũng thay đổi sắc mặt, trở thành người ủng hộ trung thành của Mặt Sẹo.

Từ Nam Y ôm đầu gối thu mình vào góc sofa, vùi mặt vào đầu gối run rẩy.

Nghe thấy tiếng lục tục đứng dậy chuẩn bị rời đi, cô ta ngẩng đầu hoảng hốt gọi: "Có ai có thể ở cùng tôi không? Tôi không dám ở một mình qua đêm."

Ơ? Kỷ Vô Hoan nghe thấy lời này, xoay xoay khuyên tai suy nghĩ, cô ta cũng một mình trong một phòng sao? Tại sao?

14 người ở trong 10 phòng, hiển nhiên là không chia đều được.

Nhưng mà đây là chia theo cái gì?

Kỷ Vô Hoan đột nhiên xoay người, nhanh chóng lên lầu, cậu lên đó vừa hay nhìn thấy Mặt Sẹo và người phụ nữ tóc ngắn vào phòng.

Bọn họ ở phòng đầu tiên bên phải, đối diện với người say rượu.

Kỷ Vô Hoan đứng ở trước cầu thang, giả vờ quan sát vết máu trên mặt đất, sau đó nhìn những người phía sau lên lần lượt vào phòng, cậu đợi đến người cuối cùng, nhìn thấy Từ Nam Y được một chàng trai trẻ dìu vào phòng, xác nhận phòng ở của mỗi người.

Cậu xoay người đi hai bước, trở về trước cửa phòng của mình, đột nhiên lại nhớ ra điều gì đó.

Cậu nhìn về phía hai cánh cửa đóng chặt kia, nhìn xung quanh, hành lang lại khôi phục lại bóng tối và sự im lặng chết chóc, sau đó cậu chậm rãi ngồi xổm xuống đất, nhét một sợi tóc vào khe cửa.

Sau khi trở về phòng, Kỷ Vô Hoan không thể chờ đợi được nữa muốn đi rửa mặt, Nhiếp Uyên ngăn cậu lại, đi vào nhìn một vòng rồi mới nói: "Đi đi."

Đơn giản dứt khoát, kiệm lời như vàng, Kỷ Vô Hoan lại có chút tiếc nuối: "Viên Viên, sao cậu thay đổi rồi, trước kia cậu không lạnh lùng như vậy, trước kia cậu rõ ràng rất nóng nảy mà."

Nhiếp Uyên khinh thường nói: "Lúc cà khịa cậu đương nhiên không cần phải lạnh lùng."

Kỷ Vô Hoan: "Đồ chó má." ( app TYT - tytnovel )

Trải qua một buổi tối dày vò, Kỷ Vô Hoan sau khi rửa tay ngồi trên sofa tháo kính áp tròng màu ra lập tức cảm thấy thế giới tươi đẹp hơn.

Đôi mắt của cậu đã sớm đỏ dữ dội rồi, khiến Lâm Cương lo lắng hỏi: "Kỷ Vô Địch, cậu không sao chứ, sao mắt đỏ nghiêm trọng vậy."

Kỷ Vô Hoan mò lấy điện thoại mở camera trước lên, tự luyến chớp mắt với chính mình, ngón tay vuốt ve khóe mắt: "Không sao."

Kỷ Vô Hoan sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa tiêu chuẩn, nhưng nhiều người lại nói cậu là mắt cáo, hai loại này tương tự nhau, chỉ là mắt cáo quyến rũ hơn, đặc biệt là khi cười lên, trong mắt ngậm ý cười, ánh mắt như say, đầy phong lưu và giàu tính xâm lược.

Trong mắt giống như mang theo móc câu, không phải là cây kim lạnh lẽo sắc nhọn, mà là gai trên cành hoa hồng, diễm lệ thơm ngát, nồng nàn lại mê người, khiến người ta không rời mắt được.

Nói một cách dễ hiểu, giống như là biết phóng điện vậy.

Kỷ Vô Hoan trong giới giải trí nổi tiếng nhất chính là đôi mắt xinh đẹp này, khi mới ra mắt, cậu không có bất kỳ lai lịch kinh nghiệm nào, chỉ dựa vào nhan sắc có thể diễn cứng vai nam chính, cộng thêm diễn xuất cũng không tệ, cho nên bộ phim đầu tiên cậu đóng vai chính được phát sóng, cậu liền nổi tiếng, sau này phát triển càng là thuận buồm xuôi gió, có thể nói là ở trong giới giải trí không có đối thủ.

Nhưng lại rất ít người biết rằng đồng tử của cậu thực ra có màu đỏ.

Không sai, Kỷ Vô Hoan là trời sinh mắt đỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play