Lâm Cương vốn định xem có thể bắt chuyện với Mặt Sẹo không, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của người phụ nữ tóc ngắn bên cạnh hắn ta thì cũng hiểu là không thể rồi, thế là chuyển ánh mắt sang Kỷ Vô Hoan và Nhiếp Uyên.
Tuy cả hai đều là người mới, nhưng hai người này bình tĩnh hơn những người mới khác rất nhiều, tuy rằng thanh niên mặt búp bê này rất thích khóc, nhưng dù sao cậu cũng không la hét om sòm.
“Người anh em, tôi đi chung với các cậu nhé?” Lâm Cương chắc chắn là họ sẽ không từ chối, dù sao anh ta cũng là một người chơi cũ.
Nhưng mà.
Kỷ Vô Hoan: “Anh nhầm rồi, tôi hoàn toàn không quen cậu ta.”
Anh chàng cool ngầu kia càng lười để ý, đút hai tay vào túi rồi quay người đi về phía cầu thang.
Lâm Cương: “…”
Không phải chứ, rốt cuộc hai người này có quan hệ gì vậy?
***
Nhiếp Uyên đột nhiên dừng lại khi đến chỗ cầu thang.
Rõ ràng lúc nãy anh còn đối mặt với đống thịt bầy nhầy mà không hề chớp mắt, bây giờ lại đột nhiên quay người trở lại bên cạnh ghế sofa, xé tấm vải hoa văn trang trí trên lưng ghế xuống đắp lên trên.
Thứ ghê tởm kia biến mất, Kỷ Vô Hoan cũng thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả mắt dường như cũng không khó chịu đến vậy nữa.
Khi ba người lên cầu thang đều cố ý tránh vũng máu đặc quánh trên bậc thang.
May là cầu thang này đủ rộng, không đến mức phải dán sát vào tường mới lên được, nhưng dù vậy họ vẫn đi rất cẩn thận.
Dù sao thì ở đây vừa mới có người chết mà!
Lúc nãy khi họ xuống thì đi khá nhanh, nên không để ý, bây giờ mới phát hiện trên tường cầu thang có treo một bộ ảnh, khoảng hai mươi mấy tấm.
Kỷ Vô Hoan và Lâm Cương dừng lại xem xét, còn Nhiếp Uyên thì không dừng lại, đi thẳng lên trên.
Anh muốn đi, Kỷ Vô Hoan đương nhiên sẽ không giữ lại, lén lút giơ ngón giữa về phía bóng lưng người đàn ông, rồi mới kiểm tra những bức ảnh ở đây.
Kỷ Vô Hoan dùng điện thoại soi sáng rồi lướt qua, phát hiện trên đó chụp nữ chủ nhân ở đây, trông có vẻ đều là ảnh chụp cuộc sống thường ngày trong biệt thự, không có gì đặc biệt.
Kỷ Vô Hoan vừa xem vừa tưởng tượng: “Cậu nói xem, có khi nào chúng ta vừa quay người lại, người trong ảnh này sẽ chảy máu mắt không?”
Lâm Cương lập tức rùng mình một cái: “Má ơi, đừng nói nữa.”
Kỷ Vô Hoan đột nhiên tò mò hỏi: “Anh Lâm, game mà anh từng tham gia trước đây cũng như vậy sao? Trước khi phát nhiệm vụ còn diễn một đoạn cốt truyện game nữa.”
“Cốt truyện game?” Lâm Cương nhất thời nghẹn lời, nhưng nghĩ kỹ thì cậu hình dung như vậy cũng không sai: “Thật ra tôi chỉ tham gia trò chơi một lần thôi, đây là lần thứ hai, lần trước tôi tham gia thì gặp phải trận chiến sinh tử (Battle Royale).”
Kỷ Vô Hoan tỏ vẻ rất hứng thú, thúc giục: “Nói kỹ xem nào.”
Lâm Cương vừa nhắc đến thì không giấu được vẻ sợ hãi trong mắt, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang ở trong một thôn xóm hoang vu, sau khi mọi người đến đông đủ, một trưởng thôn xuất hiện, nói chúng tôi là những nhà nghiên cứu đến đó khảo sát địa hình, hệ thống Rubik thông báo chúng tôi phải sống sót ở đây ba ngày, không được rời khỏi thôn, nghe có vẻ rất đơn giản đúng không? Thật ra là…”
“Có quái vật?”
“Sao cậu biết! Có cương thi đấy!”
"“Mấy cảnh này toàn quay trong phim thôi.” Kỷ Vô Hoan nhún vai, cậu nhăn mũi quay đầu nhìn Lâm Cương: “Anh Lâm…”
Lâm Cương: “Tôi thật sự không có khăn giấy.”
Kỷ Vô Hoan: “…”
Trên lầu truyền đến một tiếng cười khẽ đầy chế giễu.
Nhiếp Uyên lại quay trở lại, một mình anh lên lầu kiểm tra từng phòng với tốc độ nhanh nhất.
Xác nhận con quái vật kia không còn ở đây.
Kỷ Vô Hoan sắp không nhịn được nữa rồi, cậu bước nhanh hai ba bước lên túm lấy quần áo của Nhiếp Uyên định lau nước mũi lần nữa, kết quả lần này bị anh đánh lên tay hất ra.
Kỷ Vô Hoan bĩu môi, uy hiếp: “Hừ, Viên Viên, tôi phải mách ông nội cậu.”
Nhiếp Uyên đút tay vào túi, dễ dàng tránh được nắm đấm của cậu, ném một gói đồ màu trắng vào mặt cậu: “Thiểu năng.”
Kỷ Vô Hoan túm lấy cổ tay anh, một gói khăn giấy rơi vào lòng bàn tay cậu, cậu lập tức tươi cười hớn hở: “Viên Viên, quả nhiên cậu vẫn sợ ông nội đánh mông mà.”
Nhiếp Uyên hiếm khi cười một cái: “Vậy tôi đánh cậu đến khi cậu gọi tôi là ông nội trước đã.”
Mặt Sẹo và người phụ nữ tóc ngắn trên lầu từ trong phòng ở cầu thang đi ra, nghe thấy tiếng bọn họ liền đi tới.
Vừa hay nhìn thấy Kỷ Vô Hoan lại đang khóc lóc sụt sịt lau nước mắt, hỉ mũi, vô cùng cạn lời.
Mặt Sẹo đưa tay ra: “Chào mọi người, Vương Minh Dương.”
Người phụ nữ tóc ngắn gật đầu: “Tống Thiến.”
Lâm Cương đưa tay bắt tay bọn họ, cũng tự giới thiệu, Kỷ Vô Hoan quay người đi lau nước mắt.
Nhiếp Uyên lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái: “Tôi họ Nhiếp.”
“Trùng hợp vậy, trên diễn đàn có một cao thủ Rubik mặt thứ tư đặc biệt nổi tiếng cũng họ Nhiếp.”
Nhiếp Uyên không bắt lấy bàn tay bọn họ cố ý đưa ra, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ: “Người họ Nhiếp nhiều lắm.”
Mặt Sẹo thấy anh lạnh nhạt như vậy cũng không để ý: “Cậu là người mới?”
“Anh là người cũ?”
*từ gốc là 老人, có thể hiểu là người cũ hoặc người già.
“…”
Câu hỏi này sao lại kỳ lạ vậy?
Mặt Sẹo có chút xấu hổ: “Các cậu có thể yên tâm, con quái vật kia không còn ở trên đó nữa đâu.”
Nhiếp Uyên: “Tôi biết.”
Mặt Sẹo: “Chúng tôi vừa kiểm tra phòng của người chết kia rồi, anh ta ở một mình trong phòng, haizz, như vậy là chúng ta mất đi một cơ hội đặt câu hỏi rồi.”
Nhiếp Uyên: “Ừm.”
Mặt Sẹo: “…Mấy tấm ảnh này có vấn đề gì không?”
Nhiếp Uyên: “Không biết.”
Mặt Sẹo: “…”
Không biết có phải là ảo giác hay không, Mặt Sẹo cảm thấy cái anh chàng cool ngầu này có vẻ không ưa mình và Tống Thiến thì phải?
Hắn ta đành phải lộ ra một nụ cười vừa gượng gạo lại vừa lịch sự: “Vậy chúng tôi tiếp tục đi kiểm tra các phòng khác đây.”
Đợi Mặt Sẹo đi rồi, Lâm Cương tò mò hỏi: “Hóa ra hai người đều họ Nhiếp à, là anh em sao?”
Nhiếp Uyên khựng bước, đột nhiên quay người chỉ vào thanh niên đang lau nước mắt giả vờ vô tội ở một bên: “Cậu ta nói cậu ta tên gì?”
“Nhiếp… Nhiếp Thiểu Năng, Nhiếp Ngu Xuẩn…” Lâm Cương run rẩy trả lời dưới ánh mắt đáng sợ của người đàn ông.
Nhiếp Uyên trừng mắt tóe lửa nhìn ai đó một cái, nhìn lực nghiến răng của anh là hận không thể nuốt sống cậu, nhưng Kỷ Vô Hoan lại như không cảm nhận được gì.
Cậu xoa xoa mũi, chậm rãi nói một câu: “Không sai, cậu ta là em trai tôi, Viên Viên, nào, gọi một tiếng anh trai đi.”
Kỷ Vô Hoan báo thù thành công!
“Kỷ Ngu Ngốc.” ( truyện trên app T•Y•T )
Nhiếp Uyên hừ lạnh một tiếng, quay người xuống lầu.
Lâm Cương gãi gãi đầu: “…Hình như cậu ta giận rồi.”
“Ừ.”
“Không sao chứ?”
“Cậu ta giận, tôi vui.” Kỷ Vô Hoan cười cười: “Giới thiệu lại một chút, tôi tên Kỷ Vô Địch.”
Cái quái gì mà Kỷ Vô Địch chứ!
Lâm Cương còn có thể nói gì nữa?
Kỷ Vô Hoan vốn dĩ đối với Nhiếp Uyên vẫn luôn tươi cười giả lả, kết quả vừa quay mặt đi, đối diện với Lâm Cương liền như biến thành một người khác, khôi phục lại vẻ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Anh Lâm, cái diễn đàn mà Mặt Sẹo vừa nói, anh biết không?”
Lâm Cương gật đầu, giải thích: “Biết, cũng là một người chơi cũ của ải game trước nói cho tôi biết, địa chỉ trang web chính là tiếng Anh của game Rubik Tử Vong. Là một diễn đàn người chơi ẩn danh, có rất nhiều người công khai chia sẻ một số vật phẩm cần mang theo cho người mới, kinh nghiệm, kỹ xảo vượt ải, còn có mua bán đạo cụ nữa.”