Khi Thẩm Lan tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao quá ba sào.
Nghĩ lại, có lẽ vì nửa năm qua ngày ngày sống trong nơm nớp lo sợ, giờ đột nhiên được thả lỏng nên cho dù bụng đói nàng cũng vẫn có thể ngủ một giấc say sưa. Ít nhất Bùi Thận sẽ không đem nàng đi làm thiếp cho kẻ khác, cũng không vì không bán được giá tốt mà đẩy nàng vào kỹ viện tiếp khách, càng không đến mức vì sĩ diện chốn quan trường mà ngược đãi nàng. Nếu tính toán cẩn thận, mấy ngày gần đây lại là quãng thời gian mà tinh thần nàng nhẹ nhõm nhất trong suốt một năm qua.
Thẩm Lan thở dài một hơi đầy bi ai nhưng nhanh chóng vực dậy tinh thần, nàng định ra ngoài tìm chút gì lót dạ.
Nàng dậy quá muộn nên đám nha hoàn, bà tử đã sớm ăn xong điểm tâm rồi, nàng chỉ đành đi theo sự chỉ đường của Trụy nhi tới nhà bếp nhỏ, nhờ trù nương nấu giúp một bát mì nước trong.
Lúc ấy trù nương đang loay hoay xử lý mấy chục quả hoàng mai, dùng chày giã bỏ hạt. Thẩm Lan thấy lạ bèn hỏi: “Triệu nương tử đang làm gì vậy?”
“Làm mơ chua. Trời oi bức thế này, chuẩn bị sẵn một bát nước mơ dâng lên đại nhân để giải nhiệt.” Vừa nói, Triệu nương tử vừa đem bốn lượng cam thảo sao khô nghiền thành bột lại bỏ thêm một cân gừng tán nhuyễn vào cối.
Kế đó, bà ấy hơi nghiêng người đi, khéo léo chắn tầm nhìn của Thẩm Lan rồi lén thả vài quả thanh mai bổ đôi, thêm chút tử tô khô, nhân đậu trắng...
Thẩm Lan thấy thế liền hiểu ý, nàng mỉm cười. Diêm Tào Sát Viện là nơi giàu có, đến cả đầu bếp cũng là danh trù đất Dương Châu. Những nhà như vậy thường có phương thuốc gia truyền riêng, quý như bảo vật, giấu giếm cũng là chuyện thường tình.
Thẩm Lan không có ý dò la bí quyết của người ta, nàng quay đi tập trung ăn mì. Ăn xong, thấy Triệu nương tử vẫn đang khuấy đều đống nguyên liệu, nàng bèn hỏi: “Triệu nương tử, nếu không dùng nhiều nguyên liệu như vậy, chỉ dùng vài quả hoàng mai hay thanh mai thôi, nước mơ nấu ra có ngon không?”
Triệu nương tử biết nàng là nha hoàn bên cạnh đại nhân, bèn dịu giọng đáp:
“Nhà dân thường cũng hay nấu nước mơ uống giải nhiệt vào mùa hè, chỉ đem ô mai hấp chín bỏ hạt, với chút hoàng mai giã nát, nấu thành nước mà thôi. Mùi vị tuy chẳng thể sánh với thứ ta làm nhưng cũng coi như dễ uống.”
Thẩm Lan gật đầu trầm ngâm: “Thế món nước mơ như vậy, nếu đem bán thì giá cả ra sao?”
“Cô nương nói đùa rồi, hàng xóm láng giềng nhà ai chẳng có cây thanh mai, nếu có người xin mấy quả thì ai lại nỡ lấy tiền? Mà thật sự phải mua thì thanh mai chua lè cũng chẳng mấy ai bỏ tiền. Dù là ô mai muối từ thanh mai, hay hoàng mai thu từ tháng tư tháng năm thì cũng chỉ tốn thêm chút củi lửa mà thôi.”
Thẩm Lan gật đầu khen phải rồi lại hỏi: “Mùa hè giải nhiệt, ngoài nước mơ còn có chè đậu xanh, phải không? Đậu xanh thì có rẻ không?”
“Đậu xanh chỉ bốn văn một cân, một cân nấu với mười cân nước, uống đến khi bụng tròn vo cũng chẳng hết.”
Nói rồi, Triệu nương tử nhìn nàng tò mò: “Cô nương hỏi mấy chuyện này làm gì vậy?”
“Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Thẩm Lan cười rồi đổi đề tài: “Ta mới tới đây, chưa rành chuyện trong phủ nên mạo muội hỏi Triệu nương tử một câu, trong viện này có người hầu nào là người của đại nhân mang theo từ nhà đến không?”
Triệu nương tử đang nghiền trộn các nguyên liệu trong bát, tay không ngừng, miệng thì đáp: “Trong viện chỉ có mình ta là đầu bếp, thêm ba bà làm tạp vụ, còn có Trụy nhi và Mặc Nghiễn, hai đứa trẻ bảy tám tuổi thôi, đều là người bản địa Dương Châu cả.”
Sau khi được đáp lời, Thẩm Lan khẽ gật đầu rồi nói thêm lời cảm ơn. Nàng tự tay rửa sạch bát đũa rồi ra ngoài đi tìm Trụy nhi, định dò hỏi xem tên thị vệ đã bắt nàng kia giờ ở đâu.
Thị vệ đó là người thân tín của Bùi Thận, tám chín phần là người trong phủ của hắn. Dù không phải thì hẳn cũng rất hiểu rõ về Bùi Thận.
Trụy nhi còn nhỏ lại hay làm những việc vặt vãnh, được Thẩm Lan dúi cho hai đồng tiền đã mừng rỡ ra mặt, cười toe toét: “Muội vừa thấy Lâm Bỉnh Trung ra khỏi cổng nội viện nhưng không biết khi nào quay lại. Nếu tỷ muốn tìm hắn thì cứ ra cổng đứng chờ là được.”
Thẩm Lan đành ra đứng đợi ở cổng vòm trăng.
Tên Lâm Bỉnh Trung này là người đã bắt nàng tới đây, hại nàng thành thân phận nô tỳ, sao lòng nàng có thể không ghét. Nhưng hiện giờ thân còn dưới mái hiên, chẳng thể không cúi đầu, nàng đành gượng nặn ra một nụ cười: “Không biết Lâm đại ca có rảnh không? Ta có vài chuyện muốn hỏi.”
Lâm Bỉnh Trung nghĩ một lát, hiện giờ đại nhân chỉ dặn hắn ta trông chừng mấy tội phạm, tạm thời không có việc khác, đành gật đầu: “Cô nương muốn hỏi chuyện gì?”
Thẩm Lan đáp: “Như ta biết, khế ước bán thân có ba bản, một bản người mua giữ, một bản người bán giữ, một bản lưu ở quan phủ làm bảo chứng. Nếu ta có được khế bán thân trong tay Lưu ma ma, liệu có thể đến quan phủ hủy bỏ thân phận nô tỳ không?”
Lâm Bỉnh Trung nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, cau mày: “Chẳng phải gia đã dặn ngươi cứ yên tâm ở lại rồi sao?”
Thẩm Lan hỏi lại: “Yên tâm làm nô bộc cho người ta ư?”
Lâm Bỉnh Trung sững sờ, vội khuyên nhủ: “Cô nương, gia là thế tử của phủ Quốc công, làm nha hoàn cho gia, ăn sung mặc sướng cũng chẳng uất ức gì ngươi cả. Huống hồ ngoài kia thiên hạ loạn lạc, nữ nhân sống một mình rất dễ bị bắt nạt. Ngươi lại có nhan sắc như thế, đến lúc đó chẳng thiếu kẻ lêu lổng ban ngày cũng dám đến gõ cửa nhà ngươi đấy.”
Thẩm Lan hiểu rất rõ, ở thời đại này, nữ nhân như nàng muốn sống được một mình đã là điều vô cùng khó khăn. Không biết bao nhiêu gia đình phải bán con cầu sống, rao đầu bán thân chỉ để cầm cự qua ngày. Thế nhưng, so với việc bị mua đi bán lại như một ngựa gầy hay phải sống thân phận hèn mọn, bị chà đạp tôn nghiêm làm nô bộc cho người ta thì mọi gian khó khác nàng đều có thể vượt qua.
“Lâm đại ca, mỗi người có chí hướng riêng. Ta thà được tự do mà chết già trong núi sâu hoang vắng còn hơn sống phú quý cả đời nhưng lại phải làm nô tỳ cho người khác.”
Lâm Bỉnh Trung đứng chết trân, hắn ta bất giác ngẩng đầu nhìn nàng. Dù nàng chỉ mặc xiêm y vải thô, cài trâm gỗ mộc nhưng vẻ thanh tú vẫn rạng ngời, đứng giữa nắng mà như ánh sáng tự tỏa ra từ chính thân mình. Hắn bối rối cúi gằm mặt xuống.
Một lúc lâu sau, hắn chỉ khẽ nói: “Nếu ngươi thật sự nghĩ vậy, chi bằng thử cầu xin gia. Gia là người biết thương hại kẻ yếu, biết đâu sẽ đồng ý hủy bỏ thân phận nô tỳ cho ngươi.” ( app truyện T Y T )
Thẩm Lan nghe vậy, trong lòng chỉ thấy phiền muộn. Nàng thầm nghĩ bề ngoài Bùi Thận ra vẻ đạo mạo nhân nghĩa bao nhiêu thì bên trong lại là kẻ máu lạnh vô tình bấy nhiêu!
Thấy nàng không nói gì, Lâm Bỉnh Trung lại an ủi thêm: “Ngươi cũng đừng quá lo. Phủ Quốc công vì tích đức mà có quy định rõ ràng, những nha hoàn không phải con nhà nô tỳ từ đời trước thì đến năm hai mươi sẽ được thả ra. Có người may mắn được chủ nhân ưu ái, mười bảy mười tám tuổi mà nhà có người tới chuộc thì cũng được cho đi. Nếu ngươi làm việc chăm chỉ khiến gia hài lòng, đến lúc rời phủ gia ắt sẽ cho ngươi một tương lai tốt.”
Thẩm Lan cười khổ, trước đó nàng còn ôm hy vọng rằng sau khi Lưu Cát ngã ngựa, Lưu ma ma mất chỗ dựa, nàng có thể chuộc lại khế ước bán thân. Nhưng nay nghe Lâm Bỉnh Trung vòng vo né tránh thì e rằng hi vọng đó quá mong manh rồi.
“Đã như vậy thì ta muốn hỏi thêm một chuyện.” Nàng nói thẳng: “Bên cạnh đại nhân… có thiếp thất nào không?” Nàng ngầm dò hỏi xem liệu Bùi Thận có ý nạp nàng làm thiếp hay không.
Lâm Bỉnh Trung lại là người thẳng thắn cứng nhắc, hoàn toàn không hiểu được ẩn ý trong lời nàng, chỉ nghiêm mặt đáp: “Cô nương đừng nói bậy, đại nhân đang thủ hiếu ba năm, sao có thể nạp thiếp được?”
Thẩm Lan nghe vậy nhất thời dở khóc dở cười.
Việc đã đến nước này, muốn hủy bỏ thân phận nô tỳ là điều không thể. Mà Bùi Thận quyền thế lớn, khác hẳn Lưu Cát, nàng lại càng khó bề trốn thoát khỏi tay hắn.
Nhưng nghĩ lại, nếu đúng như lời Lâm Bỉnh Trung nói, chỉ cần nàng chịu khó làm việc, ba năm sau có thể chuộc thân đường hoàng, từ đó trở lại làm dân thường, so với chuyện bỏ trốn, sống lén lút, trốn chui trốn nhủi để xin nhập hộ tịch, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị bắt lại thì đã là quá tốt rồi. Thậm chí nàng còn có thể dựa vào danh tiếng phủ Quốc công mà quen biết thêm vài người hữu ích, sau này có một thân một mình cũng chẳng lo bị đám lưu manh ngoài phố bắt nạt.
Như vậy cũng là một cơ hội.
Huống hồ, dù ba năm sau vẫn chưa thoát thân được, đến lúc đó nàng cũng đã quen thuộc tình hình xung quanh, khiến Bùi Thận mất cảnh giác, có bạc, có quan hệ, trốn đi cũng dễ hơn nhiều. Còn hơn bây giờ tối tăm mặt mũi, đến đường ra khỏi Dương Châu ở đâu nàng cũng không biết.
Thẩm Lan hạ quyết tâm, chuẩn bị cả hai phương án. Nhưng nàng chợt thấy có gì đó không ổn: “Đại nhân chẳng phải đang thủ hiếu sao, sao lại phục chức chứ?” Theo lý thì đang để tang thì không thể làm quan được mà.
Lâm Bỉnh Trung lắc đầu: “Gia đang thủ hiếu cho ân sư.”
Thủ hiếu cho ân sư? Thẩm Lan chỉ thấy không hợp lý. Dù nàng không rành phong tục tập quán nhưng cũng biết người ta chỉ thủ hiếu cho cha mẹ, ông bà thôi, chứ ai lại thủ hiếu cho thầy? Chẳng lẽ vị ân sư kia là thân thích trong vòng năm đời? Hay là Bùi Thận đang mượn cớ để cầu danh?
Nàng đang định hỏi kỹ hơn thì Trụy nhi vội vã chạy tới, nói đại nhân tìm nàng.
Thẩm Lan từ biệt Lâm Bỉnh Trung, nàng vội vàng đến chính phòng, chỉ thấy Bùi Thận đầu đội mũ lưới, mặc áo tròn cổ dệt gấm tơ tằm ngồi nghiêm trang trên ghế quan gỗ hoàng hoa lê, tay cầm một cuốn Thanh sở cao nghị, chăm chú đọc.
Thấy nàng bước vào, Bùi Thận đặt sách xuống, nói: “Đi đâu vậy? Sao không ở trong phòng hầu hạ?”
Thẩm Lan cúi đầu đáp: “Hôm qua nô tỳ ngủ sâu quá, hôm nay dậy hơi muộn.”
Bùi Thận chỉ hừ lạnh một tiếng: “Gia cả đêm không ngủ, ngươi thì ngon giấc đấy.” Tay thì cầm sổ sách, bao việc chất đống làm sao mà yên giấc cho nổi?
Thẩm Lan lè lưỡi, coi như đã hiểu vì sao giọng điệu của Bùi Thận lại lạnh lùng như vậy. Ai mà thức trắng cả đêm làm việc thì tâm trạng cũng không thể tốt được.
Nàng không muốn chọc giận hổ dữ đành cúi đầu đứng nghiêm chỉnh: “Là nô tỳ không hiểu chuyện. Dám hỏi gia có gì sai bảo ạ?”
Bùi Thận lười biếng liếc nàng một cái: “Biết ta cả đêm không ngủ còn không mau đi trải giường dọn chăn đi?”
Trời đã sáng rực nhưng nếu lãnh đạo muốn ngủ bù thì sao Thẩm Lan có thể từ chối? Nàng ngoan ngoãn đảo mắt nhìn quanh phòng.
Bùi Thận vì bận rộn công vụ nên thư phòng nối liền với phòng trong.
Đây là Diêm Tào Sát Viện quản lý thuế muối, từ xưa tới nay quan quản muối đều là những người giàu có nhất. Giường, bình phong đều làm từ gỗ tử đàn, gỗ mun, hộp đựng sơn mài đa phần là khảm trai khắc nổi, đồ trang trí trên án thư có đá Kỳ Thạch, đá Linh Bích, thậm chí bức tranh treo tường cũng có trục làm từ mã não.
Thẩm Lan phóng tầm mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy nơi này quá mức xa hoa.
Nhưng chức Tuần Diêm ngự sử chỉ có nhiệm kỳ một năm, Bùi Thận bận đến mức chẳng còn thời gian sai người mua sắm, nghĩ chắc những bày biện này đa phần là của vị tiền nhiệm để lại.
Đang suy nghĩ thì Bùi Thận mất kiên nhẫn quát: “Đứng đó làm gì?”
Thẩm Lan vội vàng bước tới, lấy một chiếc chăn mỏng làm từ lụa Hàng Châu thêu bốn loài quân tử màu lam từ tủ gỗ tử đàn bên cạnh ra, vuốt phẳng nếp gấp, trải lên giường. Nàng còn vỗ nhẹ gối cho xốp lên rồi quay người nói: “Gia, xong rồi ạ.”
Bùi Thận hơi nhíu mày: “Vậy là xong rồi à?”
Thẩm Lan có hơi mơ hồ: “Không biết gia còn gì sai bảo?”
Bùi Thận không nói thẳng: “Đã vào mùa hè mà chăn ngươi dùng vẫn là tơ tằm, màn là loại lụa dày, gối thì làm từ vải màu ngũ sắc Tây Vực, dưới đất còn trải thảm Sa Hải Lạt. Ngươi định hấp chết ai à?”
Thẩm Lan nhất thời khó xử, nàng chưa từng hầu hạ ai bao giờ, chỉ là người sống dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu. Huống chi, dù là muốn nhờ Bùi Thận xóa nô tịch hay là muốn bỏ trốn thì việc lấy lòng lãnh đạo là bước đầu tiên.
Thẩm Lan lập tức chỉnh đốn thái độ: “Gia, nô tỳ vụng về, chưa từng hầu hạ người khác, kinh nghiệm thiếu thốn.” Thẳng thắn nhận sai với cấp trên.
“Nếu gia thấy nô tỳ có chỗ nào không đúng, xin chỉ bảo đôi điều.” Yêu cầu lãnh đạo am hiểu hướng dẫn.
“Nếu như chăn gối màn đều phải thay đổi theo mùa vậy thì những đồ bày biện khác trong phòng cũng cần theo đó mà điều chỉnh sao ạ?” Nêu ví dụ tương tự, thể hiện sự nhanh trí.
Quả nhiên, sau ba câu nói, sắc mặt Bùi Thận dịu đi hẳn. Nàng xuất thân là ngựa gầy, thường chỉ học mấy thứ như cầm kỳ thư họa, đánh cờ uống trà chứ có phải a hoàn trong phủ quan đâu mà biết hầu hạ người? Giờ thấy nàng thông minh cũng bớt việc cho hắn.
Bùi Thận “ừm” một tiếng.
Thẩm Lan lập tức bước tới, mở hết các ngăn tủ ra tìm được một chiếc chăn mỏng dùng cho mùa hè rồi cuộn hết chăn gối dày trên giường lại, thay cái mới cho hắn.
Lúc này nàng đang mặc một bộ y phục vải thô rộng thùng thình, ngang hông chỉ buộc một dải đai mảnh, bước đi giữa phòng khẽ phác họa nên đường cong uyển chuyển nơi eo.
Ánh mắt của Bùi Thận lướt nhẹ qua vòng eo ấy.
Quá thon, dường như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn.
===
TN Team: Cmt thật nhiều để cho tụi mình thêm động lực nhá!! Tụi mình chờ mọi người nghen!! (´▽`ʃ♡ƪ)