Nhìn bóng lưng Lưu Bằng khuất dần, Lưu ma ma lạnh giọng quát: “Còn ngẩn ra đó làm gì! Lão gia sắp tới rồi, mau đi chuẩn bị!”
Lưu lão gia sắp tới tuyển người, Lục Châu lại không có mặt vậy thì chỉ còn mỗi Quỳnh Hoa thôi. Vừa đi, Lưu ma ma vừa suy tính, nghĩ tới nghĩ lui mà càng thêm hận, nàng ta hận đến mức chỉ muốn xé một miếng thịt trên người Lục Châu cho hả giận.
Dòng kỹ nữ ti tiện, thứ vô phúc! Bao nhiêu phú quý ngút trời bày ra trước mắt, vậy mà lại bỏ trốn? Không chỉ vậy, còn đánh cho bà gác cổng máu me đầy đầu, khiến nàng ta mất hai người lục soát.
Nghĩ đến đây, Lưu ma ma bất chợt khựng lại. Lục Châu chỉ là một cô nương yếu ớt, sao có thể một mình đánh ngất hai nữ nhân lực lưỡng được? Lại nhớ tới cảm giác tê dại ở sau gáy sáng nay, lúc ấy nàng ta còn mơ màng không tỉnh nổi... Sắc mặt Lưu ma ma lập tức âm u như mây đen kéo tới.
Ban đầu, nàng ta còn bước đi thong thả dọc hành lang, bước chân uyển chuyển như nước chảy mây trôi. Nhưng giờ nàng ta đã chẳng buồn giữ dáng vẻ yểu điệu nữa, càng đi càng nhanh, tà váy tung bay sải bước như gió cuốn.
Nàng ta vội vã chạy tới chính phòng, khép cửa lại, nàng ta hấp tấp đẩy chiếc giường của mình sang một bên, lộ ra góc tường. Lưu ma ma gỡ ra mấy viên gạch chưa xây chết hẳn, lộ ra một gói nhỏ bọc bằng vải bông mịn.
Lưu ma ma thở phào một hơi, may mà bọc đồ vẫn còn. Nàng ta vừa rút bọc quần áo ra, mở ra xem thử, suýt chút nữa thì ngất lịm.
Bên trong, chỉ có một chiếc áo lót màu xanh đậu!
Nàng ta cầm lấy lớp lụa Hàng Châu mềm mịn, cơn giận của Lưu ma ma bùng lên dữ dội. Nàng ta giận đến run người, ném mạnh chiếc áo xuống đất, nhổ hai bãi nước bọt lên đó rồi mới dần bình tĩnh lại.
Sổ sách đã bị lấy mất, ắt hẳn chuyện của Lưu Cát sẽ bị bại lộ. Hơn nữa đối phương còn tìm được tới tận đây, e rằng nàng ta cũng đã bị theo dõi. Đến nước này, chỉ có cách bỏ lại cơ nghiệp sau lưng, nhanh chóng rời khỏi Dương Châu để tránh đầu sóng ngọn gió mới là thượng sách.
Lưu ma ma vội vàng gom ít bạc chuẩn bị trốn đi nhưng rồi lại sực nghĩ, tên chết tiệt ấy buôn lậu muối mà giàu, tính tình tàn nhẫn, nếu hôm nay không gặp được nàng ta, lại tìm không thấy sổ sách, tưởng nàng ta ôm sổ bỏ trốn, chó cùng rứt giậu, báo quan bắt nàng ta thì sao? Hơn nữa bỏ trốn vội vàng, lệnh thông hành thì đã chuẩn bị từ trước nhưng bạc mang theo cũng chỉ có hơn ngàn lượng. Nếu có thể qua mặt được Lưu Cát, bán nốt mớ hàng trong tay rồi đi chẳng phải sẽ nhẹ nhàng hơn sao?
Sau một lúc suy tính, Lưu ma ma nghiến răng kéo tung chăn đệm ra. Bên dưới lớp đệm kia lại có thêm một tầng bí mật.
Mở ra nhìn, quả nhiên là một cuốn sổ sách.
Lưu Cát vốn lo lắng chuyện vỡ lở nên mới giữ lại cuốn sổ làm chứng cứ chuộc tội phòng dùng để uy hiếp quan lại từng nhận hối lộ mà ép họ ra tay cứu mình. Nhưng cũng vì sợ mấy quan ấy sau khi có được sổ thì chỉ muốn hủy sạch dấu vết, chẳng buồn cứu giúp nên ngoài việc giấu bản chính ở trong phủ, ông ta còn lén để lại một bản phụ chỗ Lưu ma ma.
Mà Lưu ma ma cũng chẳng phải kẻ ngốc nghếch gì, biết ông ta có thể phòng ngừa mình, sao nàng ta có thể không tính đường lui cho bản thân? Nàng ta bèn sao lại thêm một bản nữa cất riêng.
Giấy dùng để chép là giấy tre chất lượng cao, cất ba năm, bút là bút lông sói cán khắc son mà Lưu Cát hay dùng nhất, mực cũng là loại mực tốt từ tấm bia khắc nổi họa văn vạt góc, chất liệu và nét chữ hoàn toàn giống hệt bản gốc.
Lưu ma ma lấy sổ ra, chỉ khẽ thở dài, Cát lang, ngươi cũng đừng trách ta. Phu thê vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đến thì mạnh ai nấy bay chứ đừng nói đến chuyện ta với người còn chưa từng là phu thê.”
Nàng ta giấu cuốn sổ vào trong tường, lắp lại gạch, chỉnh lại giường rồi vội vã đi tìm Quỳnh Hoa.
Lúc này, Quỳnh Hoa đang chải đầu trang điểm, nghe tin Lục Châu bỏ trốn, nàng ta giật mình đến chết lặng.
Lưu ma ma thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của nàng ta thì không kìm được mà trút giận, âm thầm rủa, không biết có phải giả ngốc không nữa! Lũ tiện nhân như nhau cả lũ!
“Cái con Lục Châu vô ơn này đúng là không biết nhớ ơn nghĩa của ta gì cả!” Miệng thì đầy giận dữ nhưng ngoài mặt Lưu ma ma vẫn phải ra vẻ hiền từ, nhẹ nhàng vỗ tay Quỳnh Hoa.
Giọng nói dịu dàng như đang vỗ về: “Quỳnh Hoa à, con Lục Châu nó đọc sách nhiều, đầu óc cũng rối loạn theo. Một thân một mình mà chạy ra ngoài thì có thể có kết cục gì tốt chứ? Chỉ e là bị người ta bắt về làm kỹ nữ trong động lậu, đến lúc đó thì thành cái loại nữ nhân cho thiên hạ dẫm đạp, ai muốn cưỡi cũng được, ai muốn nằm lên cũng xong thôi!”
Quỳnh Hoa rùng mình, mặt tái nhợt vì sợ. Nàng ta lại nhớ tới lần trước bị Lưu ma ma dẫn đi xem chốn tối tăm bẩn thỉu ấy.
Có kẻ mang thai thì bị tú ông dùng gậy đánh thẳng vào bụng, máu me đầy đất, bị đánh đến sẩy thai sống sẩy thai chết; có kẻ mắc bệnh hoa liễu thì dùng sắt nung đỏ chích vào vết lở, xong rồi vẫn phải tiếp khách; có cả những cô nương bị khách hành hạ đến tàn phế nửa người...
Vài lời hù dọa là đủ khiến Quỳnh Hoa khiếp đảm, Lưu ma ma hài lòng gật đầu:
“Đi! Mang hết đồ đạc của Lục Châu lại đây rồi gọi Họa Bình tới hầu hạ Quỳnh Hoa.”
Lưu ma ma liếc mắt ra hiệu, tỳ nữ của Quỳnh Hoa là Xuân Yến lập tức dạ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Thấy bốn phía không có ai, lúc này Lưu ma ma mới nói nhỏ: “Quỳnh Hoa à, giờ Lục Châu bỏ trốn rồi, người có thể tiến cử vào Tuần Diêm ngự sử giờ chỉ còn lại mình ngươi. Ngươi có nguyện ý không?”
Quỳnh Hoa khẽ sững người nhưng niềm vui nhanh chóng dâng đầy nơi khóe mắt, nàng ta chỉ nhẹ gật đầu đáp: “Đương nhiên là bằng lòng.”
Thấy nàng ta như thế, sợi dây thần kinh căng thẳng của Lưu ma ma cuối cùng cũng được thả lỏng. Nàng ta đã sớm nhắn với Lưu Cát rằng trong viện có một mỹ nhân quốc sắc thiên hương có thể dâng lên cho Tuần Diêm ngự sử tân nhiệm. Nay Lục Châu đã bỏ trốn, nếu không ai thay thế, Lưu Cát ắt sẽ sinh nghi. Giờ phút này, chỉ có thể lấy Quỳnh Hoa ra ứng phó tạm thời.
Lưu ma ma đã tính sẵn kế trong lòng, nàng ta trấn an mấy cô nương khác trong viện rồi ra lệnh cho mọi người tuyệt không được bàn tán chuyện Lục Châu bỏ trốn, sau đó lại tất tả chạy đi sửa soạn trang điểm.
Chưa đến nửa canh giờ, Lưu Cát đã tới như hẹn.
Vị Lưu lão gia này đã ngoài bốn mươi, để chòm râu đẹp, bụng phệ, đầu đội khăn lưới đen, thân mặc áo thụng gấm dệt hình hạc kêu, thoạt nhìn cũng có vài phần khí độ.
Lưu ma ma cầm cây quạt tròn cán sơn mài khắc hoa thủy tiên, vận áo vạt chéo thêu chỉ trắng, váy lụa xanh dệt kim tuyến, búi tóc vấn kiểu vân kế, cài trâm ngọc bạch lan và một chiếc lược ngọc. Dù tuổi đã xế chiều, sau lớp trang điểm kỹ lưỡng vẫn toát lên nét quyến rũ mặn mà.
Vừa đuổi hết đám người hầu ra ngoài, nàng ta gặp Lưu lão gia liền nũng nịu trách móc: “Ngài đúng là oan gia, đến đây chọn hàng mà cũng ăn mặc bảnh bao như thế, quên béng mất còn có thiếp đêm ngày vì ngài mà đẫm lệ tương tư!” ( app truyện TᎽT )
Lưu Cát vội vàng kéo nàng ta vào lòng, dỗ dành ngọt nhạt một hồi.
Hai người âu yếm quấn quít một lúc lâu, thấy ông ta muốn đứng dậy kiểm tra hành lý, Lưu ma ma cất giọng oán trách: “Cát lang, ngài về là chỉ chăm chăm xem cái đó, rốt cuộc là đến thăm thiếp hay là đến thăm nó? Hôm nay thiếp cấm ngài xem!”
Lưu Cát nghe vậy lập tức sinh nghi. Ông ta làm nghề buôn muối, nếu bảo không có tâm cơ thì quả thực là chuyện cười. Nghi ngờ vừa dấy lên trong lòng, ông ta lập tức cười giả lả, vừa lặng lẽ bước đến cạnh giường.
Lưu ma ma tức tối nói: “Được thôi, được thôi, ngài muốn xem thì cứ xem! Nhưng nhớ lấy một điều, nếu thứ đó không có chuyện gì thì từ nay về sau ngài không được phép lên giường thiếp nữa!”
Lưu Cát đã kéo được gói hành lý ra, mở ra xem thì thấy quả nhiên sổ sách vẫn còn nguyên vẹn. Vừa định giở ra xem, Lưu ma ma đã đứng bên cạnh lạnh lùng châm chọc: “Ngài cứ xem đi, xem cho kỹ vào! Muốn xem đến lúc mặt trời lặn cũng được!”
Lưu Cát thấy sổ sách không hao hụt gì, bản thân lại vừa mới nghi ngờ Lưu ma ma, trong lòng có phần áy náy, lại nghe nàng ta nói vậy bèn chỉ lật vài trang đầu, thấy không có sai sót gì mới cười làm lành: “Không xem nữa, không xem nữa, để đến nhìn ái thiếp của ta đây!”
Lúc này Lưu ma ma mới thở ra một cách nhẹ nhõm, nàng ta hừ một tiếng, giơ chân định đá ông ta một cái nhưng lại cố nén, sau đó thẹn thùng liếc mắt đưa tình khiến Lưu Cát tức khắc bốc hỏa.
Hai người lại trêu đùa một hồi rồi đẩy giường về chỗ cũ, gọi người đưa ngựa gầy lên cho chọn.
“Lạ thật, năm ngoái rõ ràng ta có thấy một cô nương thanh nhã thoát tục, giờ đâu rồi?”
Tay Lưu ma ma đang phe phẩy quạt bỗng khựng lại, nàng ta cười ngọt ngào đáp: “Ngài đừng nhắc tới nó nữa, con nha đầu đó vụng về lắm, trước tuy còn có chút nhan sắc nhưng mấy hôm trước mặt lại nổi mẩn, thiếp đã dặn đi dặn lại không được gãi, vậy mà nó vẫn gãi đến nỗi trầy da, để lại sẹo, chữa cũng chẳng hết. Thiếp tức quá bèn đem bán quách cho kỹ viện rồi.”
Lưu Cát tiếc ngẩn tiếc ngơ: “Gương mặt đang lành lặn mà cũng hỏng được à!” Dù nàng có tài tình đến mấy, đối với một tiểu kỹ, hủy dung tức là hủy cả đời.
Sau một hồi than tiếc, Lưu Cát chẳng buồn hỏi han thêm, ông ta chọn ngay Quỳnh Hoa, trả hẳn một ngàn lượng bạc phiếu, sai người rước nàng ta lên kiệu mang đi.
Lưu ma ma cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng ta lại phải chuẩn bị tiếp đón mấy vị khách buổi chiều. Chỉ cần bán nốt mấy món hàng còn lại, lấy được tiền bạc là có thể lập tức rời khỏi Dương Châu.