Chồng bà là một người ít nói, chỉ đặt chiếc gùi sau lưng xuống trước mặt Úc Ninh, bên trong có một ít gạo, một ít mì và một miếng thịt xông khói. Vào thời buổi này, đây đã là một món quà rất hậu hĩnh rồi, ngay cả khi gửi con cái đến tuổi đi học đến trường, cũng chỉ có vậy thôi.

Úc Ninh không thiếu chút đồ này, vội vàng từ chối: "Khổng tẩu, chỉ là đặt tên thôi mà, không cần phải lễ hậu như vậy đâu."

"Phải có chứ, đây là quy tắc mà." Chồng bà khoát tay, ra hiệu Úc Ninh nhận lấy.

Úc Ninh thấy không thể từ chối được, biết nhà này cũng thuộc hàng khá giả trong thôn, chút đồ này đối với họ cũng không tính là tổn thất lớn, nên cũng nhận lấy. Cậu nghĩ ngợi một lát, nhặt một cành cây bên cạnh, viết: "Khổng tẩu, Khổng bá, đặt là Khổng Linh Dục thì thế nào? Đứa bé này có đôi mắt lanh lợi, chắc hẳn sau này sẽ không tầm thường, biết đâu lại là một nhân vật chung linh dục tú."

*chung linh dục tú: đất thiêng nảy sinh hiền tài

Vợ chồng Khổng tẩu nghe xong lời giải thích, lại nghe Úc Ninh khen ngợi tướng mạo của đứa bé, mừng rỡ khôn xiết, Khổng tẩu liên tục đẩy chồng mình: "Ông còn ngây ra làm gì, ngơ ngác ra đấy làm gì? Mau đa tạ tiên sinh đi!"

"Đa tạ tiên sinh!" Khổng bá bị Khổng tẩu đẩy một cái cũng không tức giận, thành thật cảm ơn Úc Ninh, Khổng tẩu lại nói: "Chúng ta làm lỡ thời gian của tiên sinh rồi, vừa hay ông nhà cũng phải vào thành gặp đứa con trai lớn không nên thân của ta, nếu tiên sinh không chê, thì để ông ấy đưa tiên sinh vào thành nhé!"

Khổng bá ấp a ấp úng dắt một chiếc xe lừa ở bên cạnh tới, trên xe chất một ít rơm rạ và một ít đồ rừng, nhìn xem đúng là không phải có thể chuẩn bị được trong chốc lát, Úc Ninh cũng không khách sáo, từ nhà cậu đi vào thành ít nhất cũng phải đi bộ một tiếng đồng hồ, có xe đi là tốt nhất rồi, cảm ơn vợ chồng Khổng gia xong, cậu được Khổng bá đỡ ngồi lên xe.

Khổng bá ngồi phía trước, dắt lừa, vung roi một cái, con lừa liền di chuyển. Bánh xe không có biện pháp giảm xóc nào, Úc Ninh tựa vào đống rơm, được rơm giảm bớt chấn động, cũng không cảm thấy khó chịu lắm. Khổng bá không giỏi ăn nói, dứt khoát coi mình là người đánh xe, Úc Ninh hỏi một câu ông mới đáp một câu, Úc Ninh không nói gì thì ông cũng không nói gì, xe lừa lắc lư lắc lư, bất giác Úc Ninh cũng ngủ thiếp đi.

Đến khi Khổng bá gọi cậu dậy thì cả hai đã vào thành rồi, Khổng bá đưa cậu đến chỗ làm việc của cậu, lại ân cần giúp cậu dỡ đồ xuống xe, Úc Ninh cảm ơn Khổng bá, rồi đi vào.

Nhìn tòa kiến trúc cổ kính trước mắt, trên đó có một tấm biển, dùng sơn son thếp vàng vẽ mấy chữ lớn – 'Ngọc Thương Trai'.

Thế giới sau cánh cửa là một thế giới tương tự như thời nhà Minh trung kỳ, Úc Ninh cũng không nói rõ được tại sao cậu đi vào nhà kho mà lại đến được đây. Ban đầu Úc Ninh còn có chút hoảng sợ, tưởng rằng mình xuyên không rồi, không thể trở về thế giới hiện đại được nữa. Ở trong núi nghiêm túc sống hai ngày, mới ra ngoài tìm được thôn làng, người trong thôn đối với cậu đều rất cảnh giác, xa lánh, Úc Ninh cũng không hiểu tại sao, nên lại phải tìm đến thành trấn, cuối cùng còn tìm được cho mình một công việc, đợi đến khi mọi thứ ổn định, dường như có thể sống yên ổn ở đây thì cậu phát hiện ra, chỉ cần cậu ở trong nhà của cậu ở đây, đẩy cánh cửa cũng là nhà kho kia, là có thể trở về nhà của cậu ở hiện đại.

Vì chuyện quá huyền ảo, mấy ngày đầu sau khi trở về hiện đại, Úc Ninh đều cảm thấy như mình đang mơ một giấc mơ. Sau mấy lần thử nghiệm, Úc Ninh phát hiện ra một số vật phẩm cơ bản có thể lưu thông giữa hai thế giới, ví dụ như đồ ăn, vải vóc, vật liệu xây dựng, v.v., nhưng những sản phẩm công nghệ cao như điện thoại, máy tính, v.v., khi mang đến thế giới này chỉ có thể sử dụng trong căn nhà của cậu ở trên núi, tất nhiên là không có mạng.

Thế giới này quá mới lạ, khiến Úc Ninh thực sự đắm chìm trong đó một thời gian, nhưng cho đến một lần trong thôn bị cướp, lúc đó cậu đang ở lưng chừng núi, chỉ thấy trong thôn vang lên tiếng la hét, kêu cứu vang trời, lửa cháy ngút trời. Theo bản năng, cậu không dám đến gần, sau đó đợi đến khi một đám người cưỡi ngựa đi rồi mới dám vào thôn. Úc Ninh chỉ mới xem cảnh tượng đổ máu trên TV, cậu cố nén cơn buồn nôn dùng những kiến thức cấp cứu ít ỏi còn sót lại của mình để giúp mấy người băng bó cầm máu rồi bỏ chạy về hiện đại, hơn nửa tháng trời cũng không dám quay lại.

Cũng chính vì chuyện đó, thái độ của người trong thôn đối với cậu mới tốt hơn rất nhiều, ai cũng biết Úc tiên sinh ở trong núi là một người đọc sách biết chút y thuật, gặp cậu cũng chủ động chào hỏi, thôn trang vốn lạnh lùng bỗng trở nên nhiệt tình, điều này cũng là điều Úc Ninh không ngờ tới.

Tốc độ thời gian của hai thế giới không giống nhau lắm, nhưng lại rất vi diệu, có khi Úc Ninh rời đi mấy ngày, quay lại đây hỏi thì mới chỉ qua nửa ngày, có khi Úc Ninh chỉ quay lại lấy chút đồ, người ta lại nói đã không thấy Úc tiên sinh hai ba ngày rồi.

Điểm này khiến Úc Ninh rất đau đầu.

Không biết lần này cậu đi lại là bao lâu nữa, không biết chưởng quỹ có tức giận không… Úc Ninh nghĩ vậy, bước vào Ngọc Thương Trai. Vừa bước vào cửa, một cái chén trà đã rơi xuống dưới chân cậu, chưởng quỹ nhìn cậu với vẻ âm dương quái khí: "Ta còn tưởng rằng vị Úc tiên sinh quý giá của chúng ta đây cả đời này sẽ không xuất hiện nữa chứ."

Úc Ninh nở một nụ cười không tính là lấy lòng cũng không tính là lạnh lùng: "Chưởng quỹ đại an."

"An cái gì mà an, tên tiểu tổ tông cháu đây còn biết đường về cơ đấy! Mau ra phía sau đi! Sư phụ cháu đang đợi cháu đấy!"

"Ấy ấy ấy, cháu đi ngay đây." Úc Ninh xách đồ vội vàng đi ra phía sau.

Tại đây, Úc Ninh bái một người làm sư phụ, y họ Mai, tên gì cụ thể thì Úc Ninh cũng không biết, chỉ biết tên tự của y là ‘Minh Chi’, nhưng tên tự của tiên sinh thì cậu không tiện gọi, chỉ có thể gọi một tiếng ‘tiên sinh’. Mai tiên sinh là người được Ngọc Thương Trai này cung phụng, chuyên làm những việc như phục chế, giám định đồ cổ. Trước đây, Úc Ninh đã hứa nhờ người đến sửa cái chén trà này, chính là muốn giao việc này cho sư phụ của mình làm.

Nói ra cũng khá thú vị, trước đây khi mới vào thành, Úc Ninh cái gì cũng không biết, cũng không biết mình có thể quay lại không, đói gần chết mà không có tiền ăn, may mà trên người có một con tỳ hưu bằng ngọc đeo từ nhỏ, định đem ra cầm lấy đổi bữa cơm. Ngay sau đó cậu đã gặp Mai tiên sinh trong Ngọc Thương Trai, không biết vì sao Mai tiên sinh nhất quyết kéo cậu lại đòi thu làm đồ đệ, gạch ra một loạt điều kiện không cần mỗi ngày báo danh, cũng không cần ngày ngày hầu hạ thầy, liền xếp Úc Ninh vào hàng đệ tử quan môn.

( truyện trên app T•Y•T )
*đệ tử quan môn: đệ tử cuối cùng, đóng cửa không nhận thêm nữa.

Có Mai tiên sinh ở bên, Úc Ninh thực sự đã có một đoạn thời gian sống rất tốt, Mai tiên sinh là người được Ngọc Thương Trai cung phụng, nhà ở gần Ngọc Thương Trai, trong nhà toàn là đồ cổ, vật phẩm sưu tầm có đồ đáng giá lẫn không đáng giá, trong nhà còn có hai người hầu, biết Úc Ninh là đệ tử quan môn của Mai tiên sinh thì cứ gọi thiếu gia thiếu gia gọi suốt, quả thực là hầu hạ Úc Ninh đến mức cơm bưng nước rót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play