Sau này, Úc Ninh phát hiện ra mình có thể tự do chạy đi chạy lại giữa hai thế giới, nhưng tốc độ thời gian trôi qua thực sự khó kiểm soát, cậu nói với sư phụ rằng mình sẽ ở nhà gian khổ đọc sách, Mai tiên sinh cũng không quản cậu có chuyện vớ vẩn gì, hẹn cứ nửa tháng phải đến Ngọc Thương Trai một lần, rồi mặc kệ cậu. Tuy nhiên, cậu cũng không dám quên sư phụ, thỉnh thoảng lại mang chút rượu ngon, món ăn ngon hiện đại đến hiếu kính Mai tiên sinh.

Sau này, cậu cũng hỏi Mai tiên sinh tại sao ban đầu nhất định phải thu cậu làm đồ đệ, Mai tiên sinh liếc xéo cậu một cái, hừ lạnh một tiếng nói là kiếp trước nợ cậu, Úc Ninh cũng nhúng vai, không để trong lòng.

Úc Ninh đến phía sau, liền thấy Mai tiên sinh đang đứng dưới một gốc tử đằng trong sân, y mặc một bộ trường sam màu trắng ngà, dù đã ngoài bốn mươi, nhưng dáng người vẫn cao ráo thẳng tắp, phong thái lỗi lạc vô cùng. Cây tử đằng lay động theo gió, ánh nắng xuyên qua hoa tử đằng rơi trên trường sam của Mai tiên sinh, tựa như bị đứa trẻ nghịch ngợm đánh đổ lọ màu, nhuộm cho bộ trường sam thành màu tím đậm nhạt khác nhau. Giữa đôi lông mày của Mai tiên sinh có một luồng khí vị hờ hững, lãnh đạm, bình thường gặp chỉ thấy tính cách lạnh lùng, bây giờ lại nhìn cậu với ánh mắt lạnh lẽo, nói không nên lời khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Úc Ninh thầm kêu khổ, tiến lên nịnh nọt nói: “Dạo này không gặp, sư phụ vẫn phong thái như xưa.”

“Có đồ đệ như con, ta không bị con chọc cho chết sớm, đã coi như con đối xử tốt với ta rồi.” Mai tiên sinh ngồi xuống bên cạnh giàn hoa, một tay phủi đi những bông hoa tử đằng tàn úa trên bàn, dùng ánh mắt chỉ vào vị trí đối diện, Úc Ninh sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Nói, nửa tháng nay đi đâu?”

“Sư phụ, con mang cho người chút đồ, lát nữa người mang về nhà bảo A Hỉ xào thêm cho người hai món nhé.” Úc Ninh đặt những thứ trên tay xuống một bên, cùng với thịt xông khói và gạo nếp mà Khổng tẩu đưa cho buổi sáng cũng đặt xuống luôn, một cái gùi được chất đầy ắp, nhìn rất bắt mắt. "Còn mang theo một chút..."

Đằng này Mai tiên sinh lại là một người tuyệt diệu, chẳng thèm liếc mắt nhìn những thứ tục vật này, nhướng cằm lên, ngắt lời Úc Ninh, không kiên nhẫn nói: “Đừng vòng vo nữa, nói đi, đi đâu?”

“Ở nhà…” đọc sách.

Úc Ninh còn chưa kịp nói hai chữ sau, Mai tiên sinh đã nhẹ nhàng nói: “Ta sai người đến nhà tìm con, gõ cửa nửa ngày, cũng không thấy ai ra đáp lời, người ta phái đến nói bụi ở miệng giếng trong sân nhà con đã dày nửa tấc rồi…” Nói đến đây, y dừng lại, ánh mắt đầy suy tư nhìn Úc Ninh: “Chẳng lẽ đồ đệ của ta là do yêu quái trên núi biến thành?”

“…” Úc Ninh cười khan: “Vậy sư phụ người có muốn lấy chậu máu chó mực hắt vào người con thử xem không?”

Mai tiên sinh lập tức ghét bỏ nói: “Con có biết ghê tởm không thế?”

Úc Ninh gật đầu lia lịa, vẻ mặt anh dũng chịu chết: “Nhưng cũng vì sư phụ nghi ngờ con là do yêu quái trên núi biến thành, chịu một chậu máu chó thì có là gì?”

“Vậy chi bằng đốt con luôn cho xong việc, nếu đốt chết rồi mà không biến thành nguyên hình, thì tám phần vẫn là người.”

“…Vậy nếu con là người, chẳng phải sẽ bị đốt chết sao.”

“Chết thì chết thôi, cùng lắm thì cho Tam sư huynh của con tiếp tục làm đệ tử quan môn.”

“…”

Ngoài Úc Ninh ra, Mai tiên sinh còn có ba người đồ đệ, theo như Mai tiên sinh nói, Mai tiên sinh thu ba đồ đệ này từ mười mấy năm trước. Mai tiên sinh năm xưa được một thầy tướng số điểm hóa, nói số y chỉ có ba đồ đệ, Mai tiên sinh cũng sớm thu đủ biên chế rồi. Không ngờ Úc Ninh vừa xuất hiện, y liền phát hiện ra mình thực ra còn có mệnh có một đệ tử quan môn – vị Tam sư huynh kia của cậu chưa gặp mặt đã làm đệ tử quan môn bảo bối mười mấy năm, đột nhiên bị Úc Ninh cướp ngôi.

Mai tiên sinh thấy hỏi Úc Ninh ba câu cũng không văng được quả rắm nào, cũng không truy cứu cậu rốt cuộc đã đi đâu, cảnh cáo: “Sau này nếu có việc phải đi xa cứ nói với ta một tiếng, sư phụ cũng không gò bó con không cho con ra ngoài.”

Trong lòng Úc Ninh bất đắc dĩ cười cười, mấy ngày nay cậu bận nhập hàng cho cửa tiệm tạp hóa, đúng là không để ý đến chuyện này, nào ngờ chớp mắt một cái đã qua nửa tháng, cậu còn tưởng nhiều nhất cũng chỉ mới ba bốn ngày thôi. Tuy nhiên, cậu cũng cảnh giác lên, người sư phụ phái đến còn chưa vào nhà, đã có thể biết cậu rời nhà ít nhất nửa tháng từ lớp bụi ở miệng giếng, nếu có một ngày vừa hay có người ở trong nhà, cậu vừa bước ra khỏi cửa... Cậu tự nghĩ mình không có dũng khí giết người bịt miệng đâu.

Bị người ta bắt gặp nói trắng ra thì bắt gặp cũng là bắt gặp thôi, nhiều nhất là lập tức quay về hiện đại rồi không qua đây nữa, nhưng Úc Ninh không chắc người ở đây có thể thông qua cánh cửa kia mà xuyên đến hiện đại hay không, nhỡ đâu thật sự có thể, vậy thì hỏng chuyện. Xem ra vẫn phải nghĩ cách, giấu cánh cửa kia đi.

"Dạ, vậy lần sau đồ nhi xuất hành đi xa nhất định sẽ bẩm báo sư phụ." Úc Ninh đáp lời, thấy Mai tiên sinh định rót trà, vội vàng ân cần tiến lên cầm ấm, Mai tiên sinh liếc nhìn cậu một cái, cũng không từ chối, để Úc Ninh rót đầy chén trà cho mình, Mai tiên sinh nhìn những lá trà dựng đứng trong chén, cúi đầu hớp một ngụm trà làm ẩm môi, Úc Ninh đặt ấm trà xuống, lại từ bên cạnh lấy một nắm đậu phộng đến bóc cho Mai tiên sinh, vừa bóc vừa cẩn thận quan sát Mai tiên sinh trong bóng tối, vừa giải thích: "Thật ra lần này đồ nhi vào núi là muốn tìm chút nấm dại về hầm gà, không cẩn thận bị lạc đường, trong núi sương mù lại dày đặc, đồ nhi phải tốn rất nhiều công sức mới đi ra được."

"Chỉ bằng con? Còn hái nấm dại?" Mai tiên sinh thậm chí còn lười nhấc mắt lên: "Sư phụ dạy con một điều khôn ngoan, cái gọi là lời nói dối, có bảy phần thật ba phần giả mới khiến người ta khó phân biệt được, hoặc là nếu con không muốn nói thì thôi... Ta bảo người mang mười loại nấm dại lên đây, nếu con có thể nhận ra loại nào ăn được loại nào không ăn được, ta sẽ coi như lời con nói là thật."

"..." Úc Ninh không dám mạnh miệng gật đầu để Mai tiên sinh thực sự mang nấm dại lên – mặc dù bình thường cậu cũng theo dõi mấy kênh Youtube chuyên hái nấm sau mùa mưa ở Vân Nam, nhưng cùng lắm cũng chỉ biết là những loại nấm nhìn rất nguy hiểm thì phần lớn là không ăn được, mà những loại nấm nhìn rất an toàn cũng có phần lớn là không ăn được. Nếu thực sự mang nấm dại đến để cậu phân biệt, cậu đoán chừng chỉ có thể nói là những loại này cậu đều không biết, đều không ăn được.

"Con cứ nhất định phải bịa ra một lời nói dối mà ngay cả bản thân con cũng không thể lừa gạt được để lừa ta... là con không đúng rồi." Mai tiên sinh tùy tiện hất chén trà xuống đất, tư thái nhìn thoải mái thư thái, giống như nhất thời nổi hứng muốn nghe một tiếng động vậy. Úc Ninh dù sao cũng đã ở chung với y mấy tháng, biết là y thực sự tức giận, vội vàng lùi lại một bước quỳ xuống: "Sư phụ con sai rồi!"

"Lần sau còn dám không?" Mai tiên sinh thấy Úc Ninh quỳ xuống xin lỗi cũng tránh những mảnh sứ vỡ mà quỳ, thậm chí cả mặt đất bị nước trà làm ướt cũng tránh, không khỏi tức giận đến bật cười – đổi lại ba đồ đệ trước của y, ai thấy y nổi giận ném vỡ chén trà mà không thành khẩn sợ hãi quỳ thẳng xuống dập đầu tạ tội chứ? Ai quan tâm bên dưới là mảnh sứ hay ván đinh? Còn Úc Ninh thì hay rồi, ngay cả quỳ mà cũng biết lựa chỗ sạch sẽ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play