Ông cụ đưa tay xoa xoa trán: "Đúng là vậy, nhưng để sửa được mà còn dùng được... những người thợ như vậy mấy năm trước chỉ còn vài người, bây giờ thì... già rồi, không làm nổi nữa. Với lại chỉ là một cái chén vỡ thôi, ông già này dù có mặt mũi lớn đến đâu, cũng không muốn làm phiền họ ra tay vì mình."

Ý là, bất lực.

"Các cháu cũng đừng để ý quá, một cái chén vỡ thôi mà, vứt đi là được." Nói xong, ông cụ ném những mảnh vỡ được bọc trong chiếc khăn tay màu xanh da trời xuống góc nhà, những mảnh vỡ bên trong rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm giòn tan, e rằng những mảnh lớn còn tương đối nguyên vẹn cũng đã bị vỡ vụn hơn.

Úc Ninh vạn lần không ngờ ông cụ lại nói vứt là vứt, ra tay không kịp ngăn cản, cậu chạy đến góc nhà mở chiếc khăn tay ra xem, suy nghĩ một lát rồi nói: "Cháu có quen một người, nếu ông tin tưởng, thì đưa mảnh vỡ cho cháu, cháu mang về nhờ ông ấy thử xem?"

Chu Hoảng ngạc nhiên nhìn Úc Ninh, nhưng không nói gì, ngược lại liên tục gật đầu: "Có phải là người bạn của ông nội cậu không? Tôi nhớ là, hình như ông ấy vẫn luôn làm công việc phục chế này!"

"Ồ? Không biết là ai còn có tay nghề này thế?" Ông cụ nhìn Úc Ninh, chàng trai trẻ này vừa vào cửa đã không nói gì nhiều, đối với đồ cổ cũng không am hiểu gì, rõ ràng là đến ngồi cùng bầu bạn cho vui, ông cụ nói chuyện được với Chu Hoảng, nhưng lại không chú ý nhiều đến người này.

"Ông ấy họ Mai, vẫn luôn làm việc ở trong thôn, không có danh tiếng gì, có lẽ ông chưa nghe nói đến thôi ạ." Úc Ninh nói: "Dù sao ông cũng định vứt rồi, vậy để cháu mang đi thử xem? Cùng lắm thì cháu lại mang trả lại cho ông gói mảnh vỡ này."

Ông cụ nhìn Úc Ninh, thở dài một hơi: "Bạn nhỏ thật là có lòng tốt... cháu cứ mang đi đi, nếu sửa được, ông già này sẽ cảm tạ cháu thật hậu hĩnh."

"Không cần đâu ạ, chỉ là chuyện nhỏ..."

Ông cụ xua tay ngắt lời Úc Ninh: "Tặng cháu cả cái tiệm này cũng được."

Chu Hoảng vội vàng nói xen vào: "Không cần không cần, chỉ là một việc nhỏ thôi mà ông ơi."

Hai người lại khuyên giải ông cụ một hồi, giúp ông cụ đóng cửa hàng, sau khi trao đổi số điện thoại thì mới ra về. Ra khỏi cửa hàng, Chu Hoảng huých tay vào Úc Ninh: "Cậu thật sự quen một cao thủ phục chế à? Cái này không phải cứ dán dán là xong đâu."

"Thật sự quen." Úc Ninh nhét chiếc khăn tay vào ba lô của mình: "Không phải vì chuyển về quê sống nên mới quen được sao..."

"Thật sự lợi hại vậy à? Thật sự có thể phục chế đến mức dùng được, thì có thể đến làm việc ở Cố Cung rồi đấy!"

"Cứ thử đi rồi biết." Úc Ninh nói: "Cậu nhìn dáng vẻ của ông cụ kìa, nếu không mang đi, ông ấy nhìn thấy lại càng thêm đau lòng."

"Cũng phải, để lại cho ông ấy chút hy vọng... đến khi không sửa được thật thì cái cảm giác buồn bã bây giờ cũng qua rồi, cũng sẽ nguôi ngoai."

Hai người lại đi thêm vài bước, Chu Hoảng đột nhiên hỏi: "Thằng nhóc cậu có phải đang ấp ủ ý đồ gì xấu không đấy? Cậu đâu phải là người nhiệt tình gì cho cam."

"Nếu có thể sửa được cái chén trà, thì cậu sẽ biết thôi."

"Ghê——" Chu Hoảng phát ra một tiếng mang ý khinh bỉ, rồi lại lao vào đội quân săn lùng đồ cổ. Nhưng đến cuối cùng Chu Hoảng cũng không mua thêm được gì, hai người đi dạo đến hơn tám giờ thì cũng gần xong, Úc Ninh bắt tàu điện ngầm về nhà, Chu Hoảng cũng không nán lại, hẹn lần sau khi nào cùng nhau ăn cơm rồi hai người giải tán.

Đến khi Úc Ninh về đến nhà, quả nhiên lại cảm thấy hơi đói, may mà bây giờ trời cũng mát rồi, hâm nóng đồ ăn buổi trưa lại là có thể ăn được, sau khi ăn no nê, cậu cầm mảnh sứ vỡ lên lầu hai. Lầu hai từ trước đến giờ vốn là nơi ở của ông chú, bây giờ chuyển sang Úc Ninh, Úc Ninh dọn dẹp một chút, tìm đội thi công lát lại gạch, rồi thay một bộ đồ nội thất, cũng rất sạch sẽ gọn gàng.

Toàn bộ lầu hai ngoài chỗ ở của cậu ra, còn có một căn phòng nhỏ, đó là một nhà kho, có một cửa sổ nhỏ trên mái, bày một số đồ đạc thường ngày không dùng đến.

Úc Ninh do dự một chút, xuống lầu tìm một cái hũ sành, lấy một chai Nhị Oa Đầu từ trên kệ đổ vào hũ sành, rồi lấy một cái hũ nhỏ đựng một ít đường trắng lẻ, chuẩn bị xong hết mọi thứ, cậu cầm gói mảnh vỡ, mở cửa nhà kho ở lầu hai ra.

*hũ sành

*Nhị Oa Đầu: Rượu thu được khi chưng cất lần 2 từ cây cao lương.

Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong từng thùng giấy và đồ lặt vặt chất đống, không có bất kỳ một chút dị thường nào. Khoảnh khắc tiếp theo, Úc Ninh bước vào trong cửa, theo bước chân của cậu, cậu như thể hòa vào không khí, biến mất trong nhà kho.

Giây tiếp theo, cậu xuất hiện trong một ngôi nhà gạch xanh ngói đỏ, xung quanh không một bóng người, bên ngoài là tiếng chim hót và tiếng suối chảy vĩnh hằng.

Cậu thay một bộ trường sam, dùng dây thừng buộc hai cái hũ sành lại, xách đi ra khỏi cửa lớn.

***

"Úc tiên sinh——" Úc Ninh đang chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ về hướng trong thành, đột nhiên không xa trên ruộng nước, một người phụ nữ trung niên lớn tiếng gọi một câu: "Tiên sinh đi chậm thôi—— Phụ nhân có chuyện muốn nhờ!"

Úc Ninh dừng bước, hướng về phía ruộng nước chắp tay thi lễ một cái, người phụ nữ bên kia vội vàng kéo ống quần xuống, kéo theo người đàn ông bên cạnh, hai bước thành một chạy tới. Đợi đến khi bà đến gần, Úc Ninh mới nhìn thấy trên người bà buộc một cái đai, buộc chặt một cái khăn quấn em bé ở sau lưng.

Người phụ nữ bước lên trước cùng với người đàn ông của mình thi lễ với Úc Ninh, trên khuôn mặt rám nắng tràn đầy ý cười, vừa cởi cái đai xuống, vừa đưa cái khăn quấn cho Úc Ninh xem: "Đây là đứa bé phụ nhân nhà ta mới sinh mấy hôm trước, bây giờ sắp đầy tháng rồi, cũng nên mang ra gặp người—— Ai mà không biết Úc tiên sinh ngài là người có học vấn nhất trong thôn chúng ta, nếu ngài không chê, thì đặt cho nó một cái đại danh, chúng ta cũng muốn để đứa bé này dính một chút văn khí của ngài!" ( truyện trên app t.y.t )

"Không nhận nổi lời khen như thế đâu ạ, chẳng qua ta cũng chỉ là một thường dân." Úc Ninh vội vàng nói. 

"Ôi dào, ngài nói thế làm gì." Khổng tẩu nhìn dáng vẻ của Úc Ninh, không ngừng nói: "Với tướng mạo thế này của ngài, nhìn là biết xuất thân từ gia đình quyền quý rồi, chỉ không biết vì lý do gì mà lại chịu thiệt mà khuất mình ở cái thôn xóm hẻo lánh, tồi tàn này của chúng ta thôi – người dân thường thì sao chứ, Vương tiên sinh ở đầu thôn chúng ta cũng là dân thường đấy thôi!"

Dáng vẻ của Úc Ninh quả thật là lạc lõng so với những người xung quanh. Thực ra, Úc Ninh cũng chỉ là một thanh niên bình thường ở thế kỷ 21, nhưng ở đây thì lại nổi bật vô cùng. Chưa kể đến vóc dáng, chiều cao của cậu ra sao, chỉ riêng việc cậu đưa tay ra mà không hề có một vết sẹo hay vết chai nào, móng tay sạch sẽ, ngón tay thon dài, không hề bị biến dạng vì công việc nặng nhọc, vất vả, nhìn là biết không phải người lao động chân tay.

Đôi tay như vậy, trong thời đại này chỉ có những người đọc sách mới có được. Nhà Khổng tẩu đã từng gặp những chưởng quỹ quản lý sổ sách ở trong thành, mà những người có học thức như họ, đôi tay cũng không sánh bằng vị Úc tiên sinh này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play