“….” Mai tiên sinh hất tay, gạt tay Úc Ninh ra một bên: “Nói năng lung tung gì đó! Con mà còn dám hồ đồ ngang ngược như vậy thì coi chừng ta đuổi ra khỏi cửa!”

“Thế thì hay quá, Lưu tiên sinh còn đang đợi ngày nào đó con bị ngài đuổi ra khỏi cửa để nhặt con về làm đệ tử quan môn của ông ấy đó!”

Mai tiên sinh còn chưa kịp nói gì, A Hỉ đứng sau lưng y đã phì cười nói: “Tiên sinh, ngài cứ đồng ý với thiếu gia đi! Chẳng lẽ ngài thật sự đuổi thiếu gia ra ngoài để thiếu gia đi làm đồ đệ học sổ sách à? Nói chớ, nếu ngài thật sự đuổi được thiếu gia ra ngoài, sợ là ngài vừa đuổi thiếu gia ra buổi sáng, buổi chiều đã nghe thấy Lưu tiên sinh hàng xóm mở tiệc đốt pháo ăn mừng rồi đó!”

A Hỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ xinh xắn, lại có tay nghề nấu ăn rất giỏi, những việc vặt khác cũng vô cùng tinh thông. Ngay cả một người kén chọn như Mai tiên sinh, mà một mình cô nàng cũng có thể thu xếp một căn nhà cửa sạch sẽ gọn gàng khiến Mai tiên sinh không thể bắt bẻ được điểm nào, bản lĩnh này Úc Ninh tự nhận mình vạn vạn không bằng.

Úc Ninh nghe vậy thì tươi cười rạng rỡ nhìn A Hỉ: “A Hỉ giỏi lắm, sau này đợi đến khi A Hỉ gả chồng, ta nhất định chuẩn bị thêm một phần của hồi môn cho cô, không làm khó trượng phu của cô.”

A Hỉ nghe vậy cũng không giận, vui vẻ cúi người hành lễ: “Vậy A Hỉ xin đợi của hồi môn của thiếu gia ạ!”

Mai tiên sinh tức giận giật tóc mình ra khỏi tay A Hỉ, trừng mắt nhìn A Hỉ: “Cứ nuông chiều nó như vậy! Vài năm nữa đã sắp đến tuổi tam thập nhi lập rồi, đến bây giờ ngay cả một quyển ‘Minh Thạch Kinh’ cũng không thể đọc thuộc lòng, đổi lại ba sư huynh của nó, ai mà không phải là ở cái tuổi này đã là đại sư phụ độc lập một phương rồi?”

Mai tiên sinh càng nói càng tức giận, lại hung hăng trừng mắt nhìn Úc Ninh: “Cười cái gì mà cười, suốt ngày mặt mày hớn hở, ta sợ là kiếp trước nợ con đó! Ta đã là người sắp hiểu thiên mệnh rồi (sắp hẹo), còn có thể dạy con được mấy năm nữa? Cũng không biết lo trước tính sau, nếu để người khác biết đệ tử quan môn của Mai Nhã ta là một phế vật, ta cũng không cần con phải đội khăn tang khóc than gì, con cứ rải tro cốt của ta xuống hồ là xong… Ta cũng chẳng có mặt mũi nào mà gặp liệt tổ liệt tông!”

“Sư phụ bớt giận, sư phụ bớt giận.” Úc Ninh thấy Mai tiên sinh thật sự nổi giận, vội vàng tiến lên quỳ xuống dưới chân Mai tiên sinh, vươn tay nắm lấy tay Mai tiên sinh, ngẩng đầu nhìn y, khuyên nhủ: “Sư phụ bớt giận, đệ tử không có thiên phú cũng đâu phải ngày một ngày hai, ngày đệ tử bái sư phụ đã nói đệ tử cùng lắm cũng chỉ học được một hai thành bản lĩnh của ngài, sau này có thể làm một chưởng quỹ cũng đã là Đông gia nể mặt rồi.”

“Hơn nữa đệ tử cũng có một hai môn tay nghề, không làm tiên sinh giám định, cũng không đi làm sư phụ sửa chữa, cũng không chết đói được đâu, ngài cứ yên tâm.”

“…Cho nên con cả ngày chỉ ăn chơi trác táng không lo học hành?” Mai tiên sinh im lặng một lúc, u uất nói: “Ta nói như vậy… vậy mà con lại coi là thật sao?”

“…Nếu không thì sao ạ?” Úc Ninh theo bản năng trả lời, ngay sau đó cậu dường như ý thức được điều gì, bỗng thấy da đầu tê dại: “Sư phụ là nói đùa thôi ạ?”

“Con nói xem?” Mai tiên sinh rút tay ra khỏi tay Úc Ninh: “Chẳng lẽ ta còn phải khen con ông trời vốn dĩ muốn ban cho con chén cơm này, dù không cần học không cần nhìn cũng có thể vượt xa sư phụ sao?”

“….”

Sư đồ hai người mặt đối mặt nhìn nhau, ngay sau đó Úc Ninh ngượng ngùng dời tầm mắt đi. Mai tiên sinh lúc này cũng không biết nên cười hay là trực tiếp ném cái tên nhóc đồ đệ bất tài này ra khỏi cửa nữa, thu dọn mảnh sứ vỡ trên bàn trà, chỉ vào cửa lớn nói: “Con cút cho ta.”

Úc Ninh nhanh chóng bò dậy từ mặt đất, vốn dĩ còn muốn làm nũng với Mai tiên sinh mấy cái, thấy đất cát trên quần áo mình, cũng không dám đến gần bên Mai tiên sinh nữa: "Vậy đồ nhi xin phép về phòng nghỉ ngơi trước! Sư phụ đừng bận rộn quá khuya, đồ nhi không vội đâu ạ!"

"Cút!"

***

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Úc Ninh đang ngủ say trong chăn lụa ấm áp, chìm đắm trong giấc mộng đẹp, đột nhiên cảm thấy người lạnh toát, cậu mở mắt ra, theo bản năng muốn kéo chăn lại che người, liền thấy A Hỉ nhịn cười đứng bên giường, nghiêm chỉnh nói: "Tiên sinh bảo, thiếu gia sau này cứ canh năm là phải dậy, hôm nay phải học thuộc một nửa quyển sách, buổi tối nếu thiếu gia có thể vượt qua khảo nghiệm của tiên sinh, mới được đi ngủ đó ạ!"

"..." Úc Ninh lập tức tỉnh táo: "Cái này... ta có việc cần về nhà một chuyến trước!"

"Tiên sinh nói rồi, sau này thiếu gia cứ ở đây với tiên sinh, để phụng dưỡng tiên sinh đến lúc nhắm mắt xuôi tay!"

"Sư phụ thân thể khỏe mạnh, phong thái hơn người, không nói đến sống thành nhân vật truyền kỳ gì, ít nhất cũng sống đến bảy tám mươi tuổi là không thành vấn đề, bây giờ đã bàn đến chuyện dưỡng lão đưa tiễn... không may mắn chút nào." Úc Ninh theo bản năng đáp lại.

Mai tiên sinh vừa bước vào cửa phòng đồ đệ đã nghe thấy đồ đệ mình khen ngợi như vậy, không khỏi gật đầu, thầm nghĩ cậu vậy mà cũng nói được một câu ra hồn. Y vốn định vào răn dạy một hai câu, nghe đến đây nghĩ lại thôi, quay đầu ra ngoài chờ Úc Ninh cùng dùng bữa. ( app truyện T Y T )

A Hỉ vỗ tay, A Xương bên ngoài đáp một tiếng "Nước đun xong rồi ạ", A Hỉ tiến lên một tay túm lấy góc chăn của Úc Ninh, cuộn tròn chăn bằng cánh tay một cách gọn gàng: "Thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, ngài mau đi rửa mặt chải đầu đi! A Xương sẽ hầu hạ ngài, con sẽ dọn dẹp phòng cho ngài!"

"Ta không..." Úc Ninh nhìn bầu trời còn tờ mờ sáng bên ngoài, không khỏi muốn giãy giụa lần cuối.

"Tiên sinh phân phó rồi, nếu thiếu gia không chịu dậy, thì phải dùng nước lạnh hắt vào người thiếu gia đó ạ! Thiếu gia ngài làm ơn đi mà, thay một đống chăn nệm rất mệt đó, thiếu gia thương A Hỉ đi mà!"

"..."

Mai tiên sinh dường như ngay lập tức nắm bắt được đức hạnh của Úc Ninh – cái thái độ nếu không ai trông nom thì sẽ trở nên lười biếng vô độ, nói gì cũng có thể coi là thật, mắng cậu mấy câu cậu căn bản chẳng hề để trong lòng, nếu mình thật sự nổi nóng thì cậu lại đặc biệt biết co được duỗi được, quỳ xuống dỗ mình mấy câu, nhưng chỉ cần hơi khen cậu một chút là cậu có thể vui vẻ đến mức vểnh đuôi lên trời.

…Hoàn toàn chính là một tính khí trẻ con. Mai tiên sinh trong lòng lắc đầu, người thường con trai hai mươi tuổi lẽ ra phải thành gia lập nghiệp rồi, cho dù là những gia đình nghèo đến mức không có gì ăn cũng sẽ tìm một gia đình tương xứng để miễn cưỡng thành gia, Úc Ninh đã hai mươi sáu tuổi, sao có thể coi là nhỏ nữa, nhưng lại chưa thành gia – nhưng nhìn hành vi cử chỉ của Úc Ninh, tuyệt đối không phải là kiểu mà gia đình nghèo khó có thể nuôi dưỡng được.

Mai tiên sinh còn nhớ lúc Úc Ninh mới đến Ngọc Thương Trai, Lưu tiên sinh của phòng thu chi giữ cậu lại ở chính đường, y thì đi tìm Vương chưởng quỹ đến xem tướng người của Úc Ninh thế nào, lúc đó y vừa mới thu được một vài món đồ bằng vàng, vô tình làm rơi một chiếc ngọc bội ở góc chính đường, đợi y tìm đến, thì nhìn thấy Úc Ninh đang nhặt chiếc ngọc bội đó lên, soi kỹ dưới ánh mặt trời, thấy y đến, liền hỏi ngọc bội có phải của y không. Y nói phải, Úc Ninh giơ tay trả lại chiếc ngọc bội cho y, nếu không phải Úc Ninh ăn mặc thực sự không ra gì, y còn tưởng đâu Úc Ninh là tiểu công tử nhà giàu nào đó.

Không biết là nhà ai mà có thể nuôi dưỡng ra một bảo bối như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play