Đầu bếp nhỏ đáp một tiếng, quay đầu gọi một tiểu nhị đến dẫn Úc Ninh đi ra từ đường hầm bí mật, còn mình thì vội vàng trở về bếp bận tiếp. Không ngờ đi chưa được mấy bước, đã có người túm lấy tiểu nhị bảo đi đưa thức ăn, tiểu nhị là một cậu thanh niên mày thanh mắt tú. Úc Ninh xua tay, ra hiệu bảo cậu ta đi bận việc đi. Cũng nhờ Mai tiên sinh cứ ba bữa nửa tháng lại thèm ăn ngon mà mấy đường hầm này cậu đi còn quen hơn cả khách quen của Hoan Hỉ Lâu nữa.
Úc Ninh bèn định từ đường hầm đi đến cửa hông hậu hoa viên rồi ra ngoài, chỗ đó gần chỗ ở của Mai tiên sinh hơn một chút, món ăn cậu cầm trên tay mà nguội đi rồi hâm nóng lại thì không còn ngon nữa. Hôm nay cậu có việc định cầu tiên sinh giúp đỡ, thế nào cũng phải làm ra dáng vẻ hiếu thuận mới được. Vì vậy, cậu dứt khoát rẽ một vòng, xách hộp thức ăn đi theo một đường hầm khác. Quả nhiên như cậu nghĩ, hậu hoa viên tĩnh lặng, không một bóng khách, chỉ có vài tỳ nữ xách đồ vội vã về tiền sảnh.
Úc Ninh nhanh chân đi dọc theo con đường nhỏ, hôm nay trăng sáng vằng vặc, dù trong hoa viên không thắp quá nhiều đèn, trông cũng không tối tăm, thậm chí còn có một phong cảnh hữu tình. Úc Ninh đi mãi, thấy cửa hông ngay trước mắt rồi, đột nhiên trong lòng có cảm giác, nhìn về phía bờ hồ bên cạnh.
Bên cạnh hoa viên là một cái hồ nhỏ, giữa hồ có một cái đình, cảnh sắc rất đẹp, Úc Ninh ban ngày cũng đã lên đó ngắm rồi. Nhưng bây giờ đã vào thu, mặt hồ lúc nào cũng âm u lạnh lẽo hơn. Úc Ninh cũng không ngờ tối muộn thế này lại có người ngồi giữa hồ hóng gió lạnh, cậu vừa nhìn sang đã chạm ngay ánh mắt đối phương.
Nói là ánh mắt, nhưng chỉ là cảm giác của Úc Ninh mà thôi.
Úc Ninh là một người cận thị, đừng nói là vào buổi tối cách cậu hơn năm mươi mét, người ở trong đình giữa hồ, ngay cả ban ngày mà cậu nhìn thì năm mươi mét trở ra cũng cơ bản là người và vật lẫn lộn. Lúc này cậu chỉ có thể nhìn rõ một cái bóng người mơ hồ trong đình, thậm chí vì đối phương có thể đang mặc đồ tối màu, cả đường viền của đối phương cũng hòa lẫn vào bóng tối, Úc Ninh cũng không thể nhìn rõ mặt đối phương, càng không chắc chắn là có một người như vậy tồn tại.
Úc Ninh liên tưởng đến việc đang là ban đêm, cậu không khỏi rùng mình một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì đẩy cửa hông đi ra. ( app TYT - tytnovel )
Khi cánh cửa hông đóng lại, người trong đình giữa hồ lạnh lùng chuyển ánh mắt về lại mặt bàn. Trên bàn, nồi Phật nhảy tường bốc hơi nghi ngút, tỏa ra hương thơm nồng nàn. Trên xà nhà có người nói: “Là một thư sinh, không biết võ công, đã phái người theo dõi rồi.”
“Ừ.” Hắn đáp một tiếng, cúi đầu nếm một miếng Phật nhảy tường.
Úc Ninh từ Hoan Hỉ Lâu đi ra, càng nghĩ càng hoảng, nghĩ thầm mình có phải là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma không? Cộng thêm cảm giác bị theo dõi lúc ẩn lúc hiện và da gà nổi lên không ngừng trên cổ, bước chân Úc Ninh càng lúc càng nhanh, từ từ biến thành chạy chậm, đợi đến khi chạy đến nhà Mai tiên sinh, người cũng thở không ra hơi rồi.
Người ra mở cửa là người hầu của Mai tiên sinh, tên là A Xương. Cậu ta thấy Úc Ninh thở dốc như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Thiếu gia, sao ngài thở dốc thế này?”
Úc Ninh vừa xua tay ra hiệu không sao, vừa xách hộp thức ăn đưa cho A Xương: “Còn nóng… Hộc… Mau đi bày ra đĩa rồi đem cho sư phụ.”
“Dạ dạ, ngài đưa cho con là được rồi.” A Xương vội vàng xách hộp thức ăn dẫn Úc Ninh đi vào trong. Úc Ninh đưa tay ôm cổ, cảm nhận da gà trên đó từ từ biến mất, cả cảm giác bị theo dõi như hình với bóng cũng biến mất, tặc lưỡi hỏi: “A Xương, chỗ chúng ta có ma không vậy? Sao ta cứ thấy vừa nãy mình bị người ta theo dõi.”
A Xương ngẩn người một chút, không khỏi nhịn cười nói: “Thiếu gia, chỗ chúng ta tuy hẻo lánh, nhưng lại là nơi rồng thiêng dựng nghiệp của triều ta, có long khí che chở, sẽ không có yêu ma quỷ quái nào dám tác oai tác quái đâu, ngài đừng có tự hù dọa mình.”
“Ừm…” Úc Ninh lẩm bẩm, vươn tay vỗ nhẹ lên gò má có chút cứng đờ của mình, chọc chọc A Xương nói: “Ta đây là chạy một mạch đến đưa đồ ăn cho sư phụ đấy, A Xương, lát nữa cậu phải nói giúp ta đó.”
“Thiếu gia lại bị tiên sinh mắng ạ?”
“…A Xương, cậu biết nhiều quá rồi đấy.”
***
Mấy món ăn mà Úc Ninh vội vã mang về cuối cùng cũng khiến sắc mặt của Mai tiên sinh có chút dịu đi, y ra hiệu cho Úc Ninh ngồi xuống. Ở nhà Mai tiên sinh, Úc Ninh cứ như ở nhà mình, cũng không khách sáo mà ngồi phịch xuống ghế. Vừa ngồi xuống, Úc Ninh thấy Mai tiên sinh gắp thức ăn, cũng vội vàng gắp một đũa. Hương vị đậm đà tan ra trong miệng, cậu còn định khen một câu món móng giò hầm này làm rất đúng vị thì Mai tiên sinh khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: “Ăn không nói, ngủ không trò chuyện.”
Úc Ninh ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.
Hai người ăn xong, người hầu bưng nước đến để Mai tiên sinh rửa tay súc miệng, thay một thân ngoại bào màu xám nhạt thêu tiên hạc xuyên mây. Úc Ninh cũng theo đó mà rửa mặt chải đầu. Trong nhà Mai tiên sinh vẫn còn quần áo của cậu, hôm nay trời đã tối muộn, Úc Ninh không thể quay về núi ngay trong đêm được, nên định ở lại nhà Mai tiên sinh một đêm. Đợi cả hai thay xong quần áo, Mai tiên sinh dẫn cậu vào thư phòng, xõa tóc ra rồi để A Hỉ ở phía sau dùng lược nhỏ chải tóc cho y, lại dưới sự hầu hạ của Úc Ninh mà bưng lên một chén trà. Mọi thứ được bày biện thoải mái rồi y mới chậm rãi hỏi: “Có chuyện gì?”
“Có chuyện gì đâu ạ.” Úc Ninh theo bản năng trả lời.
“Lúc không có chuyện gì, Úc tiên sinh sao lại nhớ tới còn có một người sư phụ?” Mai tiên sinh cảnh cáo liếc nhìn cậu một cái, Úc Ninh mới nhớ ra chuyện cái chén, ngượng ngùng lấy mấy mảnh vỡ từ trong tay áo ra, đặt lên bàn trà trước mặt: “Sư phụ, đồ vật yêu thích của một vị trưởng bối của con bị con làm vỡ rồi, quý giá thì cũng không hẳn, chỉ là dùng mấy chục năm rồi không nỡ bỏ, ngài xem xem có thể…”
“Không thể.” Mai tiên sinh đặt chén trà xuống, vươn tay gỡ tấm khăn tay bọc mảnh sứ vỡ ra cẩn thận xem xét, sắc mặt không đổi, thẳng thừng cắt ngang lời cậu: “Con coi ta là cái gì, hôm nay sửa cho con cái chén, ngày mai vá cho con cái bình hoa? Có phải mấy hôm nữa bát ăn cơm của con chó lông vàng nhà hàng xóm bị vỡ cũng phải mang đến để ta vá lại không?”
“Ngài nói gì vậy, con đâu dám vô lễ như vậy.” Úc Ninh biết trong lòng Mai tiên sinh vẫn còn giận, lập tức giở trò làm nũng, túm lấy vạt áo Mai tiên sinh, nịnh nọt nói: “Chỉ một lần này thôi… Đệ tử đảm bảo, chỉ một lần này thôi!”
Mai tiên sinh nhìn xuống vạt áo, thấy vạt áo của mình bị bàn tay của Úc Ninh túm đến nhăn nhúm hết cả, lại nghĩ đến hôm nay mặc là thường sam mà y thích nhất, thái dương giật giật, quát: “Buông tay!”
“Con không buông! Sư phụ không đồng ý thì con không buông tay!” Úc Ninh túm lấy vạt áo Mai tiên sinh, hùng hồn nói: “Sư phụ ngay cả cái chén vỡ cũng không chịu vá cho con, sư phụ có phải là đã tìm được đệ tử quan môn khác rồi, không thương con nữa rồi không?”