Úc Ninh rửa mặt xong đến tiền sảnh, bên trong đã bày biện xong bữa sáng, bảy tám món ăn kèm với hai loại cháo, nhìn thôi đã thấy đẹp mắt. Úc Ninh đến vội quá, tóc còn chưa kịp búi, A Hỉ cầm lược đuổi theo phía sau muốn chải đầu cho Úc Ninh, ai ngờ Úc Ninh bây giờ sợ nhất là A Hỉ chải đầu cho mình – từ khi vừa tỉnh ngủ đến giờ bên cạnh cậu chưa từng rời người, bất kỳ bộ tóc giả cộng thêm kẹp tăm nào cũng không thể ngăn cản việc chủ nhân ngủ một giấc xong vẫn chỉnh tề như ban đầu, cậu bây giờ chỉ sợ A Hỉ chải tới chải lui lại làm rơi bộ tóc giả của cậu xuống mất thôi.
Những thứ khác thì không sao, sợ sư phụ lại tức giận.
"Thiếu gia, ngài như vậy không hợp phép tắc, vẫn là để A Hỉ búi tóc cho ngài đi ạ!" Úc Ninh đã ngồi xuống rồi, A Hỉ vẫn không chịu buông tha, Mai tiên sinh liếc xéo mái tóc rối bù của Úc Ninh, A Xương một bên múc cho Mai tiên sinh một bát cháo gạo tẻ, đặt ở phía bên tay phải của Mai tiên sinh, Mai tiên sinh cầm bát lên húp một ngụm cháo để thấm giọng, thấy Úc Ninh không chịu khuất phục, quát: "Làm ầm ĩ cái gì, cho dù không ra khỏi cửa, cũng không thể không ra thể thống gì như vậy được."
"Lát nữa con về nhà tự làm lại là được, búi tóc đau hết cả da đầu." Úc Ninh nói.
"Tay nghề của con thiếu gia ngài cũng biết mà, tuyệt đối sẽ không làm đau ngài đâu."
"Không cần không cần."
"Thiếu gia đừng ngang bướng nữa, quen rồi là sẽ ổn thôi... Nếu để các cô nương trong thành biết thiếu gia ngài lôi thôi lếch thếch như vậy, nói ít nhiều cũng phải vỡ tan một đống trái tim thiếu nữ đó!"
Mai tiên sinh lười nói nhiều lời với Úc Ninh, giơ tay ra hiệu cho A Xương: "Giữ chặt nó."
A Xương và A Hỉ không giống nhau, A Xương là người luyện võ, con gà yếu như Úc Ninh ở dưới tay A Xương giãy giụa cũng không quá ba giây, A Xương loáng một cái đã giữ chặt rồi, A Xương cười nói: "A Hỉ nhanh lên."
"Vâng ạ!" A Hỉ đáp một tiếng, cười hì hì tiến lên chải đầu cho Úc Ninh, Úc Ninh ngửa đầu ra sau, sống chết không cho A Hỉ đến gần – cậu đã cảm thấy bộ tóc giả này sắp rớt rồi. Không biết là lúc giãy giụa ai kéo phải một lọn tóc dài của Úc Ninh, Úc Ninh bị kẹp tăm kẹp tóc chọc vào lưới tóc đau đến mức kêu nhỏ một tiếng, Mai tiên sinh trước mắt lóe lên một vật, chỉ thấy có một vật đen sì từ trên đầu Úc Ninh rớt xuống, nhìn kỹ lại thì ra là một mái tóc dài!
A Hỉ kinh hô một tiếng: "Thiếu gia tóc của ngài! Ngài... sao ngài lại cạo trọc đầu rồi?"
Úc Ninh thở dài một hơi, biết là không thể quanh co được nữa, vén lưới tóc trên đầu lên, lộ ra một đầu tóc ngắn không quá một tấc. Mai tiên sinh bị bộ tóc giả này làm cho sửng sốt một hồi lâu, mặt lạnh như băng nhìn cậu: "Thân thể tóc da là của phụ mẫu! Sao con dám—!"
"Không phải..." Úc Ninh gắng gượng giải thích: "Sư phụ, nếu con nói trước đây con lạc vào rừng sâu, gặp một lão đạo sĩ cứ khăng khăng đòi thu con làm đồ đệ, con đã giải thích với ông ta là con có sư phụ rồi, lão đạo sĩ kia cứ nhất định cạo đầu con để ép con theo ông ta, con vất vả lắm mới trốn thoát được!"
A Xương nhặt bộ tóc giả của Úc Ninh lên, đặt lên bàn. Mai tiên sinh liếc nhìn hai cái, bộ tóc giả đen bóng mượt mà như mây như thác, nếu không tận mắt thấy nó rơi từ trên đầu Úc Ninh xuống, y sợ rằng cũng không tin đây là vật chết, Mai tiên sinh lại nhìn hai cái, chỉ cảm thấy tức đến hoa mắt chóng mặt.
“Con cứ tiếp tục bịa đi.” Mai tiên sinh “bộp” một tiếng đặt bát cháo xuống bàn, y khẽ nhắm mắt, rõ ràng là đang cố gắng kìm nén cơn giận. A Hỉ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Trong lịch sử các triều đại… cũng chưa từng thấy đạo sĩ nào phải cạo đầu…”
Lúng túng.
Thật sự rất lúng túng.
“… Thì… thì…” Úc Ninh bỏ cuộc, dang hai tay ra, bộ dạng như heo chết không sợ nước sôi: “Thì cứ vậy đi… Sư phụ cứ mắng đi! Đệ tử trước kia sống ở trong núi, ghét việc gội đầu phải đun nước nóng, không gội thì sẽ bị chấy, nên dứt khoát cạo luôn… Nhưng từ khi gặp được sư phụ, sư phụ cho đệ tử ăn ngon uống tốt, nên đệ tử lại bắt đầu nuôi tóc!”
“Trời đất chứng giám! Nhật nguyệt soi tỏ! Con thật sự là – oan uổng quá mà!”
Mai tiên sinh thật sự hận không thể rút roi mây ra đánh cho cậu một trận tơi bời. Y nói một câu, Úc Ninh liền có hàng ngàn hàng vạn câu nói dối chờ để đối phó y, bị vạch trần cũng không thấy chút xấu hổ nào, đáng giận nhất là – lần sau cậu thế mà vẫn dám!
Úc Ninh đang nghĩ có phải một trận đòn này khó lòng tránh khỏi hay không, nếu Mai tiên sinh thật sự muốn dạy dỗ cậu, thì cậu sẽ ‘đánh nhẹ thì chịu, đánh mạnh thì chạy’… Ừm, nói ra thì, cũng coi như là một loại hiếu thuận?… Đột nhiên bàn ghế động đậy, Úc Ninh nhắm mắt lại hét lớn một tiếng: “Sư phụ đánh nhẹ thôi!”
Một trận gió nhẹ thoảng qua trước mặt cậu, Úc Ninh lén lút mở mắt ra, liền thấy Mai tiên sinh phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng cho cậu chiêm ngưỡng.
Đợi đến khi Mai tiên sinh đi khuất bóng, A Xương thật thà thu dọn bát đĩa trên bàn, múc cho Úc Ninh một bát cháo kê, A Hỉ chạy lên lầu bầu: “Thiếu gia sao cứ chọc tức tiên sinh vậy.”
“Cứ tiếp tục như vậy, bộ tóc giả này của thiếu gia sẽ ở lại chỗ tiên sinh luôn thôi! Đợi đến ngày nào tiên sinh bị thiếu gia chọc tức đến hói đầu thì còn có cái mà dùng.”
Úc Ninh nhận lấy bát cháo, nghe lời oán trách của A Hỉ, dở khóc dở cười nói: “Cô nói xấu tiên sinh như vậy, cẩn thận tiên sinh phạt cô bưng bát nước quỳ ở hành lang đấy.”
A Hỉ lè lưỡi, nhặt bộ tóc giả lên dùng lược chải chuốt: "Thiếu gia, hay là con đội bộ tóc giả này lên cho thiếu gia nhé? Nếu không người ngoài nhìn thấy thiếu gia như vậy hiểu lầm thì không hay.”
Úc Ninh lắc đầu: "Hôm nào phải ra ngoài thì đội.”
“Cũng được, cái thứ này nhìn có vẻ bí bách khó chịu, vậy con cất hộ thiếu gia nhé.” A Hỉ chạy vào nội thất, quen thuộc lục tìm một cái hộp gỗ tinh xảo, thu dọn bộ tóc giả sạch sẽ chỉnh tề rồi mới cẩn thận bỏ vào, Úc Ninh vốn định nói cái này cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, không cần phải cẩn thận như vậy, nghĩ đi nghĩ lại lại từ bỏ – càng nói càng sai, một lời nói dối phải dùng mười lời nói dối để bù vào, thật sự mệt mỏi.
Cậu gật đầu: "Đi đi.”
Không biết có phải thật sự chọc giận Mai tiên sinh quá mức hay không, Úc Ninh tận ba bốn ngày đều không thấy y, ở cái nơi này, ngoài đồ cổ ra thì chỉ có điển tịch, cũng không có điện thoại để làm loạn tâm trí cậu, công phu ngược lại tiến bộ vượt bậc. Ba bốn ngày sau, A Hỉ bưng chiếc chén trà đã được sửa chữa tìm đến Úc Ninh, và truyền đạt lời của Mai tiên sinh.
“Tiên sinh nói, nhìn thấy thiếu gia đầu tóc ngắn ngủn thì không thoải mái, bảo khi nào tóc thiếu gia dài ra rồi thì hãy đến gặp ngài ấy.”
“Sư phụ là muốn đuổi ta ra khỏi sư môn sao?” Úc Ninh tặc lưỡi, nghĩ đến mái tóc dài như thác nước của Mai tiên sinh, độ dài đó chắc chắn phải đến bắp đùi, muốn dài đến độ dài đó, không phải là chuyện một sớm một chiều, phải mất đến ba bốn năm, nếu cậu vẫn còn làm việc ở cái vị trí trước kia mỗi ngày tăng ca như uống nước, sợ rằng cả đời này đừng hòng có được mái tóc dài như vậy – không hói là may rồi.