Anh ta biết nhà nước nhất định sẽ cử người đến cứu anh ta!

Là một nhà nghiên cứu quan trọng, anh ta chắc chắn sẽ được nhà nước cứu, bây giờ nhà nước vẫn chưa cử người đến, nhất định là vì bận quá nhiều việc nên anh ta phải kiên nhẫn chờ đợi.

Chỉ cần có người cứu anh ta, bảo vệ gia đình anh ta một thời gian, anh ta sẽ có thể sống sót, cùng gia đình sống thật tốt.

Nắm lấy bàn tay gầy guộc của vợ, Ôn Thư Tề đau lòng muốn chết.

Rõ ràng là đang mang thai nên phải tăng cân nhưng vợ anh ta tháng này lại gầy đi rất nhiều, còn có cha mẹ gầy yếu trông càng già nua hơn.

“Ầm ầm ầm...”

Tiếng đập cửa mạnh khiến Từ Nhã sợ hãi như chim sợ cành cong, run rẩy cả người: “Là bọn họ, bọn họ muốn làm gì?”

Ôn Thư Tề lập tức an ủi vợ, bảo cô ấy nhanh chóng vào phòng, anh ta sẽ giải quyết.

Từ Nhã nắm lấy tay Ôn Thư Tề, hàm lệ lắc đầu.

“Ngoan, anh sẽ không sao đâu.”

Ôn Thư Tề cố nở nụ cười, rút tay mình về.

Bà Ôn chạy ra khỏi phòng, vẻ mặt hoảng loạn: “Bọn họ thật sự muốn ép chết chúng ta sao?”

“Mẹ, không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.”

Ôn Thư Tề an ủi vợ, rồi lại vội vàng an ủi mẹ.

Anh ta cũng không biết nói không sao, rốt cuộc là đang an ủi họ hay đang an ủi chính mình.

“Để cha đi.”

Ông Ôn đi ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải còn băng bó.

“Ông già này.”

Bà Ôn kéo tay trái của Ôn phụ, không cho ông ấy đi.

Ôn Thư Tề lấy dao phay trong bếp, đi đến sau cửa, lớn tiếng quát: “Nhà tôi không còn gì để ăn nữa.”

“Ôn Thư Tề, có người tố cáo nhà anh còn rất nhiều đồ ăn, anh đừng không biết điều, mau lấy hết ra đây.”

Giọng nói ngạo mạn của Vương Siêu truyền đến, sau lưng còn có mấy giọng hùa theo ức hiếp người khác.

“Không có, thật sự không còn nữa.”

Ôn Thư Tề gào lớn, anh ta không biết những người này lấy tin tức từ đâu nhưng nhà anh ta thật sự không còn đồ ăn.

Bọn họ đã đến nhà anh ta lấy đồ nhiều lần, dù có nhiều đồ ăn đến mấy cũng sẽ bị cướp sạch, còn đâu mà có nữa?

Ngay cả cháo ngô cũng là do cha mẹ anh ta tiết kiệm lại.

“Nói thì vô dụng, mở cửa cho tôi lục soát đi.”

Một người đàn ông sau lưng Vương Siêu cười lạnh nói.

Sau cánh cửa không có động tĩnh gì, Vương Siêu ra hiệu, lùi lại mấy bước.

Vài người đàn ông to lớn tiến lên, cùng nhau giơ chân đạp vào cửa lớn.

Từ Nhã trong nhà bị dọa đến mức ngã ngửa ra sau, nếu không phải Bà Ôn nhanh mắt nhanh tay ôm lấy cô ấy thì chắc chắn cô ấy đã ngã xuống đất.

Ôn Thư Tề nghiến chặt răng, cả người chống vào sau cánh cửa, hy vọng dùng sức lực nhỏ bé của mình để chống lại đám đông.

Cả nhà bốn người tuyệt vọng, trong mắt chỉ toàn đau thương và tê liệt.

Cố Loan đến Giang Nam Thịnh Thế, dừng thuyền xung kích ở tòa 12, cất thuyền xung kích, chậm rãi lên lầu.

Có tiếng đạp cửa truyền đến từ hướng lầu 15, Cố Loan ánh mắt lạnh đi, bước nhanh hơn.

Năm sáu người đàn ông to lớn đứng ở lầu 15, trong đó có ba người đang đạp cửa một ngôi nhà.

Cố Loan nhìn số nhà, xác định đó là ngôi nhà mình cần tìm.

Năm người không để ý đến Cố Loan phía sau, chỉ muốn đạp tung cửa nhà họ Ôn, lấy đồ bên trong.

Dù không có đồ thì bên trong không còn một bà bầu sao? Nghe nói bà bầu chơi sẽ kích thích hơn.

Cố Loan sải bước đến sau một người đàn ông, túm lấy cổ áo hắn ta, dùng chút sức đã nhấc bổng người đàn ông lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play