Cô tiện tay ném hắn ta đi, trực tiếp ném hắn ta ra xa mấy mét.
Người đàn ông nằm sõng soài trên đất, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, cho đến khi hắn ta nhìn thấy Cố Loan đứng sau Vương Siêu.
“Đại ca, có một người phụ nữ!”
Người đàn ông hét lên, đau đớn đứng dậy.
Vương Siêu sửng sốt, quay đầu nhìn lại, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Cố Loan.
"Các người đang làm gì?" Giọng nói lạnh lùng vang lên từ miệng Cố Loan.
“Cô là ai? Cô không phải người ở tòa nhà này.”
Vương Siêu nheo mắt, nhìn Cố Loan từ trên xuống dưới, mắt sáng lên.
Cư nhiên còn có nữ sinh trẻ đẹp như vậy đến đây sao? Chẳng lẽ cô không biết tình hình của tòa 12?
Sau cánh cửa, cả nhà bốn người Ôn Thư Tề nghe thấy giọng nói xa lạ thì ngẩn người tại chỗ.
Ôn Thư Tề cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu.
“Liệu nữ sinh này có gặp chuyện không?”
Từ Nhã nắm chặt tay, có chút lo lắng.
Ôn Thư Tề giơ dao phay lên, đang cân nhắc xem có nên mở cửa cứu cô nữ sinh ở ngoài cửa hay không.
Anh ta biết mình đang lấy trứng chọi đá nhưng nếu thấy có người bị bắt nạt trước cửa nhà mình, anh ta lại không làm được.
“Các người muốn bắt nạt gia đình này sao?”
Cố Loan không trả lời lời Vương Siêu, nhàn nhạt hỏi ngược lại.
Cô không quên chuyện phiền phức mà Ôn Thư Tề nói, xem ra chính là những người này.
Đã hứa sẽ giúp Ôn Thư Tề giải quyết phiền phức, cô sẽ không khách sáo.
“Ha ha ha, bắt nạt? Cũng coi như vậy đi! Kẻ yếu chẳng phải nên bị bắt nạt sao?”
Ánh mắt dâm tà của Vương Siêu dừng lại ở ngực Cố Loan, còn thè lưỡi ra liếm mép một cách ghê tởm.
Cố Loan cười lạnh một tiếng, giơ tay lên tát thẳng vào mặt Vương Siêu.
Chỉ bằng một tay, cô đã có sức mạnh mấy trăm cân, cả người Vương Siêu lập tức bị cô tát ngã xuống đất.
Vương Siêu nằm sõng soài trên đất như một con chó, cảm thấy toàn thân như muốn vỡ vụn.
Gã ta cố gắng bò dậy nhưng vừa đứng lên được một chút lại ngã xuống, tiếp tục nằm sõng soài.
“Anh nói đúng, kẻ yếu đúng là nên bị bắt nạt.”
Cố Loan nhìn bàn tay hơi ửng đỏ của mình, cau mày.
Lần sau đánh người nhất định phải dùng gậy, nếu không tay mình cũng đau, sơ suất quá!
Vương Siêu bò dậy khỏi mặt đất, sắc mặt dữ tợn đáng sợ.
Cả khuôn mặt gã ta bị Cố Loan đánh lệch sang một bên, mép miệng méo xệch.
Gã ta nhổ ra mấy chiếc răng lẫn máu.
Bốn người còn lại hoàn toàn không kịp phản ứng, đến giờ vẫn còn há hốc mồm nhìn.
Vừa rồi, có phải nhìn nhầm không!
“Còn ngây ra đó làm gì, bắt lấy cô ta cho tôi, tôi muốn đánh chết cô ta.”
Lúc này, Vương Siêu không còn bất kỳ ý nghĩ nào nữa, chỉ còn lại sự tức giận và thù hận.
Gã ta chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Ngay trước mặt đàn em, thế mà gã ta lại bị một người phụ nữ tát bay.
Cố Loan cười khẽ, giơ tay lên, không biết từ lúc nào trong tay cô đã cầm một khẩu súng lục.
Thân súng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến người ta nhìn thấy mà không dám cử động.
Bốn người kia sắc mặt đại biến, theo bản năng giơ hai tay lên, cơ thể mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Trán Vương Siêu bị súng của Cố Loan để trụ.
Đồng tử của gã ta kinh hoàng, co lại, trán toát ra những giọt mồ hôi mịn, cơ thể run rẩy.
Vương Siêu thích nghiên cứu súng.
Vì vậy gã ta rất rõ ràng, khẩu súng trong tay Cố Loan là súng thật.
Chứ không phải súng đồ chơi để lừa người.