Dần dần lương thực ăn gần hết, có người bắt đầu động tâm tư.
Tòa 12 có một chủ nhà tên là Vương Siêu, đề nghị mỗi nhà quyên góp một ít thức ăn.
Lúc đó không ít người phản đối, kết quả là Vương Siêu dẫn người đánh những người đó một trận.
Ban đầu chỉ nghĩ mỗi nhà quyên góp một ít thức ăn là được, sau đó khi lương thực bị ăn hết, Vương Siêu lại đề nghị gom hết thức ăn của mọi người lại, đến lúc đó mỗi nhà phát một ít.
Chưa dừng lại ở đó, nửa đêm Vương Siêu dẫn người phá cửa nhà những chủ nhà phản đối hắn.
Vài ngày trước, trực tiếp hại chết một nhà ba người ở tầng 16.
Tầng 16 ngay trên tầng nhà Ôn Thư Tề, đêm đó, anh ta bị tiếng kêu thảm thiết đánh thức.
Anh ta muốn ra ngoài cứu người nhưng vợ và mẹ anh ta kéo lại, họ khóc lóc không cho anh ta đi.
Đêm đó, Ôn Thư Tề cả đêm không ngủ, anh ta cứ tự trách mình và dằn vặt suốt đêm.
Anh ta biết mình không có khả năng cứu người, cũng căm ghét bản thân trong hoàn cảnh như thế này, lại chẳng làm được gì.
Vương Siêu tập hợp mấy người đàn ông cao to, một mình anh ta căn bản không cứu được người, lên đó chỉ có đường chết.
Cuối cùng, một nhà ba người ở tầng 16 chết rất thảm, cha mẹ bị chém chết, đứa con gái duy nhất còn bị người của Vương Siêu làm nhục đến chết.
Từ đêm đó, vợ anh ta mỗi ngày đều hoảng loạn tinh thần, sợ rằng Vương Siêu và đồng bọn sẽ phá cửa nhà họ vào bất cứ lúc nào.
Trong lúc tuyệt vọng, Ôn Thư Tề vô tình nhìn thấy một bài đăng.
Bài đăng tìm một loại đá màu đen, anh ta xem kỹ thì phát hiện mình có một viên.
Viên đá này là anh ta phát hiện khi đi chơi, thấy đẹp nên mang về, vẫn luôn để ở nhà.
So sánh xác nhận không sai, anh ta ôm một chút hy vọng, gọi đến số điện thoại đó.
Khi đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái trẻ, Ôn Thư Tề lại tuyệt vọng.
Anh ta là đàn ông mà sống trong thế giới này còn khó khăn, một cô gái trẻ chắc chắn còn khó khăn hơn anh ta, cô làm sao giúp anh ta được?
Cho đến khi đầu dây bên kia, giọng nói bình tĩnh của cô gái truyền đến, Ôn Thư Tề lại nhen nhóm một tia hy vọng.
Anh ta không biết cô gái đó ở thành phố nào, cũng không biết cô sẽ đến bằng cách nào.
Anh ta chỉ hy vọng, thật sự tìm được người cứu gia đình mình.
Còn chưa đợi được người đó, tối qua đã có người phá cửa nhà anh ta.
Mặc dù cha anh ta đã đuổi được người phá cửa nhưng lại bị người đó chém bị thương.
Nếu không phải trong nhà thường xuyên dự trữ hộp thuốc, anh ta không dám tưởng tượng cha mình sẽ thế nào.
Ôn Thư Tề không hiểu, chỉ một trận mưa lớn, sao lại khiến con người trở nên như vậy?
“Thư Tề, lần trước anh liên lạc với người đó, có đáng tin không?”
Từ Nhã nhỏ giọng hỏi, không chỉ Ôn Thư Tề coi Cố Loan là hy vọng, cô ấy cũng vậy.
Mặc dù biết hy vọng này rất mong manh nhưng có hy vọng ít nhất có thể giúp cô ấy sống tiếp.
Tháng này, cô ấy đã vô số lần bị đánh thức, tóc rụng từng mảng, thường xuyên rơi nước mắt vô cớ.
Cô ấy không muốn như vậy nhưng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Cô ấy không muốn giống như gia đình ở tầng 16, cô ấy sợ, sợ không sống nổi, sợ bất kỳ ai trong nhà xảy ra chuyện.
“Nhất định đáng tin.”
Ôn Thư Tề nói câu này rất chắc chắn.
Cô gái đã hứa với anh ta có thể không đáng tin nhưng anh ta biết đó là động lực để gia đình anh ta sống tiếp.