Ở trường học, hoàn cảnh gia đình của Ôn Lê và Lý Ngôn Phong có phần đặc biệt, nên hai thầy cô chủ nhiệm đều có những khó xử riêng khi quản lý hai học sinh này.

Ôn Lê sức khỏe yếu, dễ bị dị ứng vào mùa xuân thu, hen suyễn vào mùa hạ đông. Hồi mới khai giảng, cậu còn bị tụt huyết áp ngất xỉu, khiến thầy Hứa hoảng sợ suýt chút nữa cùng cậu vào bệnh viện.

Lý Ngôn Phong thì không có nỗi lo ấy, thiếu niên khỏe mạnh như trâu mộng, chỉ có ba bữa hai ngày xin nghỉ, hỏi ra thì bảo không có tiền, phải đi làm thêm kiếm sống.

Nghe lý do mộc mạc vậy, ai nỡ từ chối?

Thầy Chu đâu thể bịt miệng không cho học trò ăn cơm, rồi giam người trong lớp học mỗi ngày chỉ biết học.

Chuyện đó không thực tế.

Hai đứa nhỏ gian nan thế nào, thầy cô đều biết, nhất là thầy Chu, từng đến thăm nhà mấy lần nên càng hiểu rõ.

Dù đôi lúc cũng ưu sầu lo lắng, nhưng thầy vẫn làm ngơ trước những đơn xin nghỉ dày đặc của Lý Ngôn Phong.

Thầy Hứa còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, ban đầu chỉ chú ý đến thành tích và sức khỏe của Ôn Lê.

Nhưng dần dần thầy hiểu ra, chỉ quan tâm vậy là chữa ngọn không chữa gốc, nên dứt khoát đứng ra làm người bảo đảm, giới thiệu cho cậu một công việc gia sư tiểu học.

Phụ huynh của học sinh đó là bạn của thầy Hứa, đôi bên đều biết rõ về nhau, lại phòng ngừa được những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Công việc này không vất vả mấy, dạy tiểu học cơ bản không cần động não, lại không lo mưa nắng, mỗi buổi trưa được một trăm tệ.

Ôn Lê rất cảm kích thầy Hứa đã giới thiệu, cũng cảm ơn phụ huynh đã thuê cậu, nên mỗi lần đều phụ đạo thêm một chút thời gian, đến tận tối mịt mới về.

Lý Ngôn Phong buổi tối bận xong việc ở chỗ Ngụy bá, sẽ tranh thủ qua đón cậu.

Chờ ở cổng khu dân cư, không phải thân cận quá, nhưng cũng không đến nỗi xa cách.

Quán bánh gạo ngoài cổng vẫn luôn ở đó, Ôn Lê ngồi sau xe đạp, một tay nắm vạt áo Lý Ngôn Phong, một tay ăn bánh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đón gió đêm, ửng hồng.

Về đến nhà, Lý Ngôn Phong cởi găng tay, dùng lòng bàn tay ủ ấm tai cho cậu.

Cuối tháng 11, trận tuyết đầu mùa kéo đến trắng xóa cả trời.

Khu nhà lụp xụp phía sau trường Nhất Trung sau một đêm như được phủ lên lớp phấn trang điểm, bỗng rực rỡ hẳn lên.

Ôn Lê mặc áo ngủ, hứng khởi lau hơi nước trên cửa kính, tất cả những gì cậu nhìn thấy đều là một màu tuyết trắng mênh mang.

"Tuyết rơi rồi!"

Cậu vui vẻ chạy vào bếp khoe với Lý Ngôn Phong, bị đối phương đuổi về phòng, nhưng cậu vẫn vội vã khoác thêm áo.

Áo sơ mi, áo len, áo khoác, gần như tất cả quần áo có thể mặc đều được cậu khoác lên người, cả người bọc kín mít, trông chẳng khác nào một chú gấu bông khổng lồ đang đi lại.

Ôn Lê sợ người lạ, thật sự rất sợ.

Dù có thích tuyết đến đâu, cậu cũng không nô đùa nghịch tuyết như những bạn học khác.

Giờ ra chơi mười phút, cậu ôm bình giữ nhiệt, hễ rảnh là lại đến văn phòng thầy Hứa xin nước ấm.

Cậu lẩm bẩm rằng, uống nhiều nước ấm rất hiệu quả.

Nhưng với Ôn Lê, việc thay đổi mùa là ốm đau không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu.

Khi trong lớp có một người bắt đầu sụt sịt mũi, dù phòng ngàn lớp vạn lớp cũng không thể nào ngăn được một đám virus múa may kim châm qua lại bay lượn.

Ôn Lê nhất định là người đầu tiên bị lây bệnh.

Sốt cao một đêm, rồi lại dai dẳng như tơ vò, hành hạ tinh thần.

Mệt mỏi, đau đầu, nghẹt mũi, những khó chịu ấy gần như sẽ theo Ôn Lê suốt cả mùa đông.

Lý Ngôn Phong đã sớm chuẩn bị cho việc này, cậu chuẩn bị sẵn thuốc hạ sốt, lại thuần thục tiêm châm cho Ôn Lê, điều chỉnh van truyền dịch.

"Lâu bệnh thành thầy", Ôn Lê không quen với không khí ngột ngạt ở phòng khám, Lý Ngôn Phong liền đến học cách tiêm từ y tá.

Cậu thông minh, học gì cũng nhanh, lấy tay mình ra làm vật thí nghiệm, tiêm đến nỗi mấy chị y tá nhìn mà thấy đau.

Những điều này Ôn Lê đều không biết.

Cậu chỉ biết rằng vào một ngày nọ, Lý Ngôn Phong cầm chai truyền dịch về, một mũi tiêm vào mạch máu của cậu, khiến cậu kinh ngạc đến suýt lồi cả mắt.

"Sao cậu lại biết làm cái này?"

Lý Ngôn Phong thành thật đáp: "Tiêm cho cậu dễ hơn."

Ôn Lê rất gầy, da mỏng, không cần nắm tay cũng thấy rõ mạch máu xanh lơ dưới da.

Nhưng đó không phải trọng điểm.

"Cậu mới học à?" Ôn Lê hỏi.

Lý Ngôn Phong cố tình giấu tay trái ra sau lưng: "Ừ."

Đều là chuyện đã qua.

"Lớp mình gần như ốm hết cả rồi." Ôn Lê rũ mi, cuộn tròn trong chăn, giọng khàn khàn giải thích, "Họ cứ hắt xì suốt, không thể trách tớ được."

Lý Ngôn Phong rót thuốc hạ sốt vào nước ấm, thấy nhiệt độ vừa phải mới đưa ống hút đến bên miệng Ôn Lê: "Không ai trách cậu cả."

Ôn Lê uống thuốc, vốn đã nặng trĩu đầu óc giờ như đeo thêm ngàn cân, ngã xuống giường chìm vào giấc ngủ.

Cậu ngủ thiếp đi rất nhanh.

Lý Ngôn Phong bận rộn trong nhà vệ sinh, giặt giũ và phơi phóng quần áo ướt đẫm mồ hôi của Ôn Lê, rồi lại nhúng khăn ấm lau người cho cậu.

Cậu quá gầy, làn da trắng sứ như dán lên xương cốt qua lớp thịt mỏng manh, Lý Ngôn Phong nâng niu như cầm một món đồ sứ dễ vỡ. Cậu nhẹ nhàng lau rửa, đắp chăn cho Ôn Lê.

Mặt Ôn Lê đỏ bừng vì sốt cao, cậu bừng tỉnh trong cơn mê.

Cậu quơ quào đạp lung tung, hất chăn sang một bên, để lộ bắp chân trắng nõn, thon dài.

"Anh ơi, nóng quá."

Cậu khẽ lẩm bẩm, đôi môi đỏ hiếm thấy.

Lông mi Lý Ngôn Phong run lên, cậu khẽ ngước mắt.

Đã lâu rồi cậu không nghe thấy cách xưng hô nũng nịu ấy, dính dính nhão nhão, thân mật như thuở nhỏ.

"Anh ơi, nóng quá à."

Ôn Lê lặp lại một lần.

Lý Ngôn Phong nắm lấy mắt cá chân cậu kéo vào trong chăn, đắp lại chăn rồi sờ trán Ôn Lê, vuốt những sợi tóc mái ướt đẫm mồ hôi ra sau.

Cậu ghé sát lại, dùng trán mình chạm vào trán Ôn Lê, cảm nhận hơi thở nóng rực của cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Ngoan, đừng đạp chăn."

Mi mắt Ôn Lê ướt đẫm, chỉ hé mở một chút, hàng mi ẩm ướt che phủ.

Ánh mắt cậu vô định, mờ mịt.

Nghe thấy Lý Ngôn Phong nói, cậu theo bản năng làm theo, ngoan ngoãn hơn, rồi lại vòng tay ôm lấy cậu.

Lý Ngôn Phong vứt khăn đi, cúi người ôm Ôn Lê vào lòng.

"Anh ơi," Ôn Lê nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm, "Anh có thể đừng đi được không?"

Lý Ngôn Phong vuốt lưng cậu, dịu dàng đáp: "Ừ, không đi."

"Em sẽ nói với mẹ..."

Cậu lại mơ về những chuyện đã qua mấy năm trước.

"Mẹ dễ mềm lòng lắm..."

Dỗ dành Ôn Lê xong, ru cậu ngủ lại, Lý Ngôn Phong đứng dậy thay nước ấm để tiếp tục lau mồ hôi cho cậu.

Trong phòng không có máy sưởi, chỉ có một chiếc đèn sưởi cũ kỹ.

Vì tốn điện, Ôn Lê ngày thường không nỡ bật.

Nhưng bây giờ cậu ngủ rồi, Lý Ngôn Phong liền bật lên để bên giường.

Thay mấy lượt nước, Lý Ngôn Phong vừa giặt xong khăn thì Ôn Lê, người vừa nãy còn kêu nóng, lại run cầm cập.

Ôn Lê cứ sốt kiểu này, lúc nóng lúc lạnh thay nhau hành hạ.

Nóng thì mồ hôi tuôn ra như tắm, lạnh thì răng va vào nhau.

Không phải thật sự lạnh, chỉ là cảm thấy lạnh.

Không cần đắp thêm chăn sưởi ấm, nhưng cũng cần có biện pháp.

Lý Ngôn Phong đi tới, nắm lấy bàn tay đang truyền dịch của cậu, lên giường ôm trọn Ôn Lê vào lòng.

Ôn Lê ôm chặt lấy cậu, rúc sâu vào lòng Lý Ngôn Phong, tay chân dán chặt lên người cậu, vẫn mơ màng nói lạnh.

Lý Ngôn Phong vuốt ve lưng cậu, cố gắng ôm trọn Ôn Lê vào lòng.

Cậu không biết như vậy có ấm hơn không, chỉ là Ôn Lê cần cậu lúc này, cậu sẽ làm theo ý cậu.

Thường thì, lăn lộn cả đêm là có thể ổn thôi.

Lý Ngôn Phong xin phép cho Ôn Lê nghỉ ốm, hai người ôm nhau ngủ đến sáng hôm sau.

Tiếng xe đạp đi qua con đường lát đá gập ghềnh dưới nhà phát ra tiếng leng keng, Lý Ngôn Phong ngủ không sâu, nhanh chóng tỉnh giấc.

Ôn Lê ngủ rất say, hai tay khoanh trước ngực, như còn trong bụng mẹ, cuộn tròn trong lòng Lý Ngôn Phong.

Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa, mờ ảo chiếu vào căn phòng.

Ôn Lê quay lưng về phía ánh sáng, cả khuôn mặt chìm trong bóng tối.

Lý Ngôn Phong rũ mắt nhìn cậu một lúc.

Sau một đêm sốt cao, sắc mặt cậu hồng hào hơn chút.

Hàng mi đen nhánh đọng mồ hôi thành những túm nhỏ, an tĩnh phủ xuống mí mắt dưới, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn đứng thẳng, sắp chạm đến cằm cậu.

Đôi môi tái nhợt ngày thường vì hô hấp mà hơi hé mở, môi trên đầy đặn, trông thật quyến rũ.

Ánh mắt Lý Ngôn Phong trầm xuống, cậu thu lại ánh nhìn.

Ôn Lê lớn lên rất đẹp, cả niên khóa đều biết.

Lý Ngôn Phong ở hội học sinh, nơi bát quái lan tràn, mười câu chuyện thì tám câu có liên quan đến Ôn Lê.

Ai ai ai thầm mến, ai ai ai tỏ tình, Ôn Lê trả lời rất ôn nhu, nói "Cảm ơn cậu đã thích tớ, sau này chúng ta là bạn tốt nhé".

Bạn tốt rất nhiều, đi trong trường có thể chào hỏi một đường.

Ngón cái Lý Ngôn Phong vuốt nhẹ lông mày cậu, bàn tay che lấy huyệt thái dương. Hai người trán chạm trán, sơ sài cảm nhận nhiệt độ cơ thể Ôn Lê, đồng thời cảm nhận hơi thở nóng rực của cậu.

Chắc là không sốt nữa.

Lý Ngôn Phong đứng dậy, lau người cho Ôn Lê, trải ga giường mới lên chiếc giường lò xo cũ kỹ của mình, rồi ôm trọn Ôn Lê sang đó.

Giặt ga trải giường, đo nhiệt độ cơ thể, hơn 37 độ một chút, vẫn còn sốt nhẹ, nhưng với Ôn Lê thì coi như bình thường.

Đến trưa, Ôn Lê bị Lý Ngôn Phong đánh thức.

Cậu phải ăn chút gì đó, cũng phải uống thuốc.

Bị đánh thức, Ôn Lê vẫn còn hoảng hốt, ngồi ở mép giường hồi lâu mới hoàn hồn.

"Lý..."

Một chữ nghẹn cứng ở cổ họng, ngứa ngáy lẫn đau đớn, khiến cậu ôm chăn ho sặc sụa.

Ly không rời môi, Lý Ngôn Phong nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.

"Uống chút đi."

Ôn Lê hai tay đón lấy, là thuốc hạ sốt pha với nước.

Lý Ngôn Phong ngồi bên giường, bóc cho cậu một viên kẹo Thỏ Trắng.

Ai bảo đừng mua hàng nhái.

Ôn Lê lẩm bẩm trong lòng, nhắm mắt bịt mũi uống hết thuốc, trong miệng đã bị nhét vào một viên kẹo sữa.

Lý Ngôn Phong nhận lấy cốc không, kéo chăn lên che bụng cho cậu.

"Lý Ngôn Phong."

Ôn Lê hắng giọng mấy lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng nói được.

Chỉ là giọng cậu khàn đặc như băng đĩa cũ rích, vừa cất lên đã thấy gai góc lồi lõm toàn là những âm thanh chói tai.

"Cậu mở cửa sổ ra đi."

Lý Ngôn Phong rửa cốc, lấy cơm cho Ôn Lê: "Ngoài trời lạnh lắm."

Ôn Lê khó khăn dùng giọng khàn đặc của mình nói: "Sẽ lây bệnh."

Tiếng bát sứ và thìa sắt va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, Lý Ngôn Phong bưng một bát cơm chan canh đến: "Không đâu."

Muốn lây bệnh thì đã lây từ lâu rồi.

"Tớ hạ sốt chưa?" Ôn Lê bưng bát cơm, cẩn thận hỏi, "Chắc là hạ rồi, tớ thấy đỡ hơn nhiều."

"Ừ, hạ sốt rồi. Họng đỡ chưa?"

"Đỡ rồi!"

Vì trả lời quá nhanh, Ôn Lê bị sặc một chút, nhưng cậu nhanh chóng hắng giọng, chỉnh lại trạng thái: "Tớ vừa nãy chỉ là bị sặc thôi."

Lý Ngôn Phong không để ý đến chuyện đó: "Ăn xong thì xông họng."

Nói xong cậu liền ra ban công phơi quần áo, để lại Ôn Lê một mình ủ rũ trên giường.

"Sao cậu chỉ nhớ có cái này."

-

Buổi chiều, Lý Ngôn Phong đến chợ vật liệu xây dựng lấy tiền.

Hà Quảng Nguyên nghe nói Ôn Lê ốm, cho thêm hai trăm tệ để làm tròn.

Lý Ngôn Phong cảm ơn chú Hà, trên đường về mua chút đồ nhắm và rượu trắng, tiện đường xách đến tiệm sửa xe của Ngụy bá.

Lần đầu tiên cậu đi theo xe là khi chưa đủ tuổi, Hà Quảng Nguyên chịu dẫn cậu đi cùng phần lớn là vì nể mặt Ngụy bá.

Vậy nên cứ hễ nhận tiền từ chỗ Hà Quảng Nguyên, Lý Ngôn Phong đều sẽ ghé qua tiệm của Ngụy bá một chuyến.

Ngại ngùng là, Ôn Lê cũng ở đó.

Cậu mặc áo khoác quân đội dày cộm, như một cái chăn bông từ cổ rũ xuống tận bắp chân.

Đi giày bông chống trượt, mặc quần nhung, cả đầu bị mũ liền khăn quàng cổ bịt kín mít, đi trên đường như một cái túi ngủ di động.

Có thể thấy Ôn Lê đã rất chú ý giữ ấm, nhưng mày Lý Ngôn Phong vẫn hiếm khi nhíu lại.

Đoán được Lý Ngôn Phong sẽ giận, Ôn Lê còn chột dạ đứng nép vào trong cửa tiệm, ý đồ dùng thân mình che khuất sau cái cột giữa hai cánh cửa cuốn.

Nhưng chỉ có tác dụng về mặt tâm lý.

"Sao cậu lại ra ngoài?"

Lý Ngôn Phong tùy tay dựng xe đạp vào tường, nhanh chân đi đến trước mặt Ôn Lê, kéo cao khăn quàng cổ vốn đã quấn kín mít lên che gần hết mặt cậu.

Ôn Lê tự nhận đuối lý, nhỏ giọng nói: "Tớ thấy đỡ hơn nhiều rồi."

Lý Ngôn Phong theo thói quen sờ trán cậu, đầu ngón tay chạm cả vào tóc mái mới nhớ ra tay mình lạnh, lại vội vàng rụt về.

"Đỡ rồi cũng không được ra ngoài."

"Ấy da."

"Ấy da nha nha nha."

Ngụy Chấn Quốc tay trái giơ giữa không trung nửa ngày, trông cậy vào Lý Ngôn Phong qua đưa cho ông mấy cái đinh vít, ai ngờ thằng đồ đệ tốt này đến rồi chẳng thèm liếc ông một cái.

Không chỉ thế, nó còn cả người cả lòng dán hết vào Ôn Lê, hỏi han ân cần không ngớt.

"Đàn bà ở cữ còn chưa làm bộ như vậy!"

Ôn Lê bị một câu làm cho xấu hổ đến đỏ bừng cả tai, không ngờ thầy trò hai người cãi nhau, mũi dao còn có thể đâm trúng mình.

Cậu trợn tròn mắt, đẩy Lý Ngôn Phong ra một chút: "Ngụy bá, sao bác lại nói cháu?"

"À, vậy đổi cái khác."

Ngụy Chấn Quốc tức giận hừ hừ hai tiếng, nghiêng đầu liếc xéo Lý Ngôn Phong.

"Vợ đẻ con cũng chưa khẩn trương như vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play