Nhưng tất cả mọi người không hề hay biết, mọi hành động của họ đang bị hàng vạn đôi mắt dõi theo.

"Ai ôi, lần này lại có cả trẻ con tham gia nữa à, có nhầm không vậy? Đây là muốn dâng đồ ăn tận miệng cho lũ quỷ à? Thằng ngốc nào đặt cược đứa nhỏ này để thắng chứ?"

"Xem ra khu Tội Ác bên này càng ngày càng tệ, đã bắt đầu lôi cả trẻ con ra cho đủ số lượng rồi."

"Mặc kệ nó là trẻ con hay người lớn, tao cứ thích xem chúng nó chết thảm và sợ hãi, đặc biệt là cảnh trẻ con mở to đôi mắt vô tội, trong hoảng sợ xen lẫn nghi hoặc và khó hiểu, ánh mắt chết không nhắm mắt ấy, nghĩ thôi đã khiến người ta sôi máu!"

"Đệt! Thằng cha lầu trên đích thị là biến thái rồi. Dù sao thì ở vòng đầu tiên cũng đã xác minh tỉ lệ tử vong của trẻ em là 100%, cả tỉ lệ xem và tính giải trí đều giảm mạnh, nên mới quyết định bỏ trẻ em. Chẳng lẽ ... thằng nhóc này có chỗ nào đặc biệt?"

"Cạc cạc cạc, hay nó là con bài cuối cùng của khu Tội Ác? Lần này khu Tội Ác mà không giành được thứ hạng thì cả khu sẽ bị dọn dẹp, nhường chỗ cho người khác."

"Tôi đến đây để xem khu Tội Ác giãy giụa hấp hối thế nào. Nhìn tình trạng của đám người chơi lần này, khu Tội Ác coi như xong đời rồi."

"Mới vừa xem qua các khu vực khác, lần này người mới mỗi khu đều có mấy nghìn cá thể tiềm năng, mà khu Tội Ác chỉ có vài trăm người cũng không tệ lắm. Cứ tưởng ZE-04 là con hắc mã, kết quả đào ra một lũ già yếu bệnh tật. May mà trước khi khai màn tôi không đặt cược vào khu Tội Ác."

"Ha ha ha, lần này tao kiếm bộn rồi. Khu Cải Tạo bên kia có mấy đứa có sức chiến đấu không tệ, cho dù này có thua, thì khu Tội Ác cũng đủ để tao bù lỗ lại khặc khặc...."

"Xem ra không chỉ mình tao nhìn trúng tỉ lệ cược 5:0.5 của khu Tội Ác. Cho dù chỉ có 0.5, ước chừng người đặt cược vào khu Tội Ác thua không kể xiết."

Bảy người đi theo ông lão chưa được bao lâu liền nhìn thấy một ngôi làng được bao quanh bởi núi. Ngôi làng không lớn, đại khái chỉ có hơn chục hộ dân, rải rác ở những vị trí khác nhau. Giữa làng là con đường đất hẹp trồng đầy cây hòe. Toàn bộ thôn trang bị một con sông chia cắt, muốn vào làng thì cần phải ngồi thuyền sang phía đối diện. Cả ngôi làng hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.

Mấy người đứng bên bờ sông nhìn con thuyền nhỏ đang chầm chậm chèo về phía họ, bên tai là lời giải thích hiền lành của ông lão:

"Bên kia sông chính là thôn chúng ta. Trương bá là người lái thuyền duy nhất của thôn, thuyền của ông ấy rất chắc chắn, các vị không cần lo lắng."

"Thôn trưởng, mấy đứa nhỏ xinh đẹp này chính là đoàn đón dâu mà Thất Nương mời đến sao? Ai nha! Đứa nào đứa nấy cũng đẹp trai quá!"

Mới cách có vài mét mà người chèo thuyền Trương bá đã hưng phấn gân cổ trêu ghẹo, còn thôn trưởng thì cười hả hả gật đầu.

"Mấy đứa nhỏ này, người đông quá, thuyền của ta một lần chỉ chở được bốn người thôi. Đứa nào muốn sang trước với ta nào?" Trương bá đảo mắt qua lại trên mặt tám người.

"Cháu! Cháu! Vừa nghe nói em gái sắp lấy chồng là cháu đã muốn đến chung vui rồi, biết đâu ngày khác cũng tìm được vợ thì sao!" Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe hăng hái giơ tay, hớn hở, nóng lòng bước lên thuyền đầu tiên.

Người thứ hai lên thuyền là gã đàn ông mặt sẹo. Cô bé tóc xoăn vẻ mặt do dự liếc nhìn hắn, rồi lại nhìn sang người phụ nữ, có chút băn khoăn. Cô bé tóc búi tròn dựa vào cô tóc xoăn thấy bạn không nhúc nhích nên cũng đứng im.

"Bác... bác cả ơi, lên đi chứ, còn chờ gì nữa?" Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe thấy vậy, vội vàng vẫy tay về phía Cơ Vô Trụ. Trừ đứa nhỏ này, bốn người còn lại rõ ràng đang bắt cặp với nhau. Vừa rồi, người phụ nữ mặt lạnh và gã cơ bắp da đen đã trao đổi ánh mắt, định lên thuyền, vì thế thiếu niên ngồi cạnh cửa xe đã mở lời trước, nhưng tiếng "Bác cả" mà cậu ta gọi nghe hơi kỳ cục.

Cơ Vô Trụ suy nghĩ một chút, vẫn chọn đi cùng "đứa cháu" tốt bụng này. Người phụ nữ mặt lạnh nhàn nhạt nhìn thiếu niên ngồi cạnh cửa xe, còn cậu ta như không cảm nhận được gì, cười hì hì đưa tay ra cho Cơ Vô Trụ, giống như một người anh trai nhà bên, lo lắng tiểu Cơ Vô Trụ không cẩn thận rơi xuống nước.

Cơ Vô Trụ liếc nhìn bàn tay đối phương đưa ra, không để ý tới, mà nhẹ nhàng nhảy lên thuyền nhỏ.

"Còn thiếu một người, đứa nào muốn lên thuyền nữa không?" Trương bá thấy chỉ có ba người lên thuyền, người thứ tư vẫn không nhúc nhích, bắt đầu thúc giục hỏi. Ông lão dẫn đường cũng tủm tỉm nhìn chằm chằm bốn người trên bờ.

"Mấy người cứ qua trước đi, cảnh sắc bên này cũng không tệ, chúng tôi đi chuyến sau." Gã cơ bắp da đen dưới sự ra hiệu của người phụ nữ mặt lạnh, nhìn về phía cô nữ sinh tóc xoăn đang vâng vâng dạ dạ.

Cơ thể cô bé cứng đờ, cô bé tóc búi tròn thì an ủi trấn an bạn mình, sau đó thì thầm gì đó vào tai cô. Cô nữ sinh tóc xoăn liếc nhìn thiếu niên ngồi trên thuyền một cái, rồi dưới sự cổ vũ của cô bé tóc búi tròn, hít sâu một hơi, bước lên thuyền nhỏ.

Người chèo thuyền Trương bá nghe vậy cười ha ha.

"Đi thôi!" Lão nhặt dây neo cố định ở mũi thuyền, đi đến đuôi thuyền cầm lấy mái chèo và từ từ đẩy thuyền đi.

[Đinh! Vụ án "Đoàn đưa dâu" – Số người tham gia: 8, số người còn lại: 7.]

Thuyền vừa mới rời bến, ba người đứng trên thuyền đã nhận được thông báo trò chơi: "Số người còn lại là 7 người"? Điều này có nghĩa là một người đã chết. Bốn người lập tức nghĩ đến gã đàn ông mặc vest không chịu đi cùng họ!

Gã đàn ông mặc vest cũng không ngờ rằng, con đường mà hắn tưởng là quay về thực ra lại là lối tắt dẫn đến cái chết. Sau khi mọi người rời đi, tên tài xế vốn vẫn thờ ơ trước những lời lẽ ồn ào của hắn, đột nhiên phát điên, biến thành ác quỷ ăn thịt người mà lao vào hắn...

Rất nhanh Cơ Vô Trụ và ba người đã sang đến bờ sông bên kia. Nhìn người chèo thuyền quay lại đón ba người còn lại, thiếu niên bên cạnh Cơ Vô Trụ đã tranh thủ nói sơ qua về tình hình trò chơi, lo lắng rằng lời nhắc nhở vừa rồi của hệ thống có thể làm đứa nhỏ sợ hãi.

"Nếu đã bị kéo vào trò chơi, thì em phải nhanh chóng thích nghi với quy tắc sinh tồn ở đây. Trong này, cái chết là thật đấy."

"Lát nữa em cứ đi theo anh cùng nhau tìm manh mối. Trò chơi này có hai cách vượt qua. Một là xâu chuỗi tất cả các manh mối lại, tái hiện lại sự thật của vụ án. Hai là cố gắng tránh né các yếu tố gây chết người, sống sót đến ngày thứ năm là có thể rời khỏi trò chơi. Đa số mọi người sẽ chọn cách thứ nhất vì có thể rời đi nhanh hơn."

"Em hiểu rồi, cảm ơn ca ca, ca ca thật tốt bụng."

Tiểu Cơ Vô Trụ nghiêm túc gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ, lát nữa sẽ đi theo thiếu niên hành động.

Cô nữ sinh tóc xoăn nãy giờ vẫn cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình, cũng im lặng gật đầu theo. Những gì thiếu niên vừa nói, cô đều âm thầm ghi nhớ.

"Xuy~" Gã đàn ông mặt sẹo đứng một bên khoanh tay cười nhạo, nhìn lướt qua thiếu niên như nhìn một thằng ngốc. Trong trò chơi mà còn làm "thánh mẫu", là sợ chết không đủ nhanh sao? Còn chủ động tự rước thêm gánh nặng vào người, quả thực ngu xuẩn đến cực điểm.

Thiếu niên bên cạnh Cơ Vô Trụ trợn trắng mắt, ra hiệu cho Cơ Vô Trụ không cần để ý đến gã. Lúc này, ba người còn lại cùng thôn trưởng cũng đã đến bờ.

"Mấy đứa nhỏ, lát nữa giúp ta chúc phúc cho Thất Nương nhé!" Người chèo thuyền Trương bá tủm tỉm nhìn về phía Cơ Vô Trụ. Cơ Vô Trụ không trả lời, nhưng lão vẫn không thu ánh mắt lại, vẫn giữ nguyên nụ cười mà nhìn chằm chằm hắn không động đậy. Ngay cả thôn trưởng đứng một bên cũng với vẻ mặt hiền lành nhìn mà không nói gì.

Bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị khó tả, như thể nếu Cơ Vô Trụ không đáp lại, sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra.

"Được thôi, không thành vấn đề. Cháu nhất định sẽ nói với Thất Nương."

Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe thấy vậy, liền tiên lên che Cơ Vô Trụ lại phía sau, còn không quên thay đứa nhỏ trả lời.

Thế nhưng, hai ông lão dường như không thấy động tác hay sự hiện diện của thiếu niên, biểu cảm và thần thái không hề thay đổi, vẫn tủm tỉm cười nhìn chằm chằm Cơ Vô Trụ phía sau cậu ta.

Cơ Vô Trụ chớp chớp mắt, thò đầu ra từ phía sau thiếu niên, tò mò đánh giá Trương bá đối diện, vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu.

"Tiểu khả ái, lát nữa giúp lão chúc phúc cho cô dâu nhé!" Người chèo thuyền Trương bá lặp lại lần nữa. Mấy người chơi cũ thấy vậy không khỏi nhíu mày, thằng nhóc này mới đến đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện rồi sao?

"Được thôi!" Cơ Vô Trụ cười hì hì gật đầu đồng ý.

Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe lo lắng nhìn hắn một cái. Nhiệm vụ cốt truyện là thứ không ai có thể can thiệp được, may mắn thì có thể tìm được manh mối, xui xẻo thì sẽ kích hoạt điều kiện tử vong. Nhưng thông thường, phần lớn nhiệm vụ sẽ xuất hiện ở giai đoạn giữa hoặc cuối, giờ họ còn chưa vào thôn, sao đứa nhỏ đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện rồi?

Xem ra lát nữa vẫn nên đi theo đứa nhỏ thì hơn, nếu thực sự gặp nguy hiểm thì có thể giúp đứa nhỏ một chút.

Nghe được câu trả lời, người chèo thuyền Trương bá hài lòng chèo thuyền rời đi. Thôn trưởng cũng tiếp tục nói:

"Vào thôn thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play