“Giao túi khóa hồn ra đây, ta sẽ không giết ngươi.”

“Hắn tin tưởng ngươi, tôn trọng ngươi, vậy mà ngươi lại hối hận?”

Màn đêm buông xuống, đen kịt như một tấm rèm vô tận trùm kín cả mặt đất. Một chiếc xe buýt cũ kỹ, rệu rã đang trầy trật lắc lư tiến lên trên con đường núi gập ghềnh hiểm trở.

Ngoài cửa sổ, rừng cây rậm rạp lay động trong cơn cuồng phong như những bóng ma đang giương nanh múa vuốt, ẩn giấu bên trong là vô vàn bí mật chẳng ai biết đến.

Ánh đèn đường lờ mờ trong màn sương, lúc ẩn lúc hiện, toát ra một luồng khí lạnh lẽo, âm u, khiến người ta vô thức rùng mình, lạnh đến tận xương sống. 

Âm thanh bánh xe nghiến qua đá vụn vang lên chói tai giữa đêm vắng, như thể tiếng gọi vọng lên từ địa ngục.

Trong xe, ánh sáng yếu ớt, mờ nhạt đến mức không thể nhìn rõ mặt ai. Dưới ánh đèn nhập nhoạng, bóng dáng các hành khách hiện lên lờ mờ. Có người lặng im không nói, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tựa như đang bị một nỗi sợ vô hình siết chặt trong lòng.

Có người khẽ nức nở, cố nén tiếng khóc. Cũng có người giận dữ đập xe yêu cầu tài xế dừng xe…

Cũng có người bắt đầu âm thầm suy nghĩ: chuyến xe buýt lần này, hướng về một ngôi làng hẻo lánh tận sâu trong núi, liệu có phải đang đưa họ đến một nơi cấm địa nguy hiểm, nơi chẳng ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra?

Bất chợt, một cơn lốc xoáy rít gào ập tới khiến chiếc xe buýt chao đảo dữ dội. Trong tiếng gió, mơ hồ vang lên tiếng khóc ai oán, âm thanh kỳ quái ấy như những lưỡi dao sắc nhọn, lạnh lẽo, vô tình xuyên thẳng vào tim từng người.

Hai nữ sinh đang khóc thút thít, sắc mặt lập tức tái nhợt như tro tàn. Họ ôm chặt lấy nhau, bàn tay lạnh toát mồ hôi túa ra từ lòng bàn tay.

Trong ánh mắt của họ lộ rõ vẻ sợ hãi không cách nào che giấu dù gương mặt có cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng thực chất, bên trong hai người đang run rẩy không ngừng, đầu óc liên tục hiện lên những hình ảnh kinh hoàng, đáng sợ nhất mà họ từng tưởng tượng.

Bất chợt, trong xe lóe lên một luồng ánh sáng trắng. Một vài người bên trong xe tuy tò mò ngẩng đầu nhìn, nhưng không ai tỏ ra ngạc nhiên—bởi vì họ đều biết, sau mỗi lần ánh sáng ấy xuất hiện, sẽ lại có thêm một kẻ xui xẻo giống họ được "chuyển đến". Còn lần này là ai, sẽ lại là dạng người gì, không ai đoán được.

Khi ánh sáng dần tan biến, ở vị trí bên cạnh cửa sổ vốn đang trống trơn bỗng xuất hiện một bóng người. Mấy người trong xe vừa nhìn rõ khuôn mặt người mới đến, lập tức đồng loạt kinh ngạc!

Tại sao lại là… một đứa trẻ?!

Hơn nữa… còn là một cậu bé rất xinh xắn!

Cơ Vô Trụ lập tức mở choàng mắt ra, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau nhức…

Hối hận sao?

Chỉ là thực hiện một vụ giao dịch “được ăn cả ngã về không” với thằng nhóc đó thôi. Nếu không phải thấy nó suýt nữa bị khe nứt không gian nuốt trọn, hắn chẳng tốn công cứu giúp thì đâu đến mức bị tổn thương nguyên khí. Còn cái tên mặt xám xịt kia lại thật sự tưởng mình có thể áp được hắn sao?

Nhưng nghĩ lại thì cũng không thiệt. Có lẽ chính cái gã mặt xám kia cũng chẳng ngờ được—ngay lúc tưởng chừng mình nắm chắc phần thắng, lại bị lật kèo. Lần này tính ra là mình lời to.

Nhận thấy những ánh mắt kỳ lạ đang đổ dồn về phía mình, động tác của Cơ Vô Trụ khựng lại. Hắn ngẩng đầu lên.

Phát hiện ra bản thân đang ở một nơi xa lạ và kỳ quái. Nhưng cái hộp sắt khổng lồ đang chạy ầm ầm này—hắn lại chẳng xa lạ gì.

Ở những thế giới của thằng nhóc thúi kia, thứ này đã xuất hiện không ít lần.

Hình như… gọi là… “xe buýt”?

Trong mắt hắn lóe lên vẻ hưng phấn. Cái thế giới kỳ quái và thú vị này, từ lần đầu tiên nhìn thấy đã khiến hắn ngứa ngáy tay chân, không ngờ lần này lại vô tình được tiến vào một nơi như vậy. Đôi mắt ánh lên ý cười thích thú.

“Mẹ nó! Trò chơi này bị điên à, không phải cấm trẻ con vào sao?!”

“Người chơi cuối cùng lại là một đứa con nít? Xong rồi, tiêu thật rồi! Chuyến này chúng ta xui tận mạng!”

“Đệt, ông đây mặc kệ mấy người đang bày trò gì, trò chơi với chả trò mèo, mười phút nữa mà không cho dừng xe thì ông cho mấy người bóc lịch ngồi tù mọt gông luôn!!”

Cơ Vô Trụ tò mò nhìn về phía mấy người đang mặt mày cau có càu nhàu trong xe. Hai cô nữ sinh thì mặt mày như tro tàn, bộ dạng như thể tai họa giáng xuống đầu.

Còn một người đàn ông khác trông khá bảnh bao, ăn mặc vest chỉnh tề, đang túm chặt lấy chiếc áo khoác của mình. Hắn giận dữ trợn mắt mắng ầm lên, vừa mắng vừa đập mạnh vào cánh cửa xe cạnh tài xế.

Người đàn ông kia vẫn tiếp tục lớn tiếng mắng mỏ, đe dọa bắt tài xế phải dừng xe. Nhưng trên ghế lái, tài xế lại hoàn toàn thờ ơ, như thể chẳng nghe thấy gì, cũng chẳng nhìn thấy sự giận dữ náo loạn của hắn.

Cơ Vô Trụ khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc—tình hình trước mắt dường như không giống với những gì hắn từng thấy.

"Chậc, một đám ngu ngốc” hắn cười nhạt, “sao lũ người chơi mới lần này toàn là đám già yếu bệnh tật vậy chứ?”

Cuối cùng, một người đàn ông ngồi phía sau bật cười khinh thường, giọng nói đầy mỉa mai và ghét bỏ, xen lẫn cả vẻ bất mãn.

Sao số mình lại xui thế không biết. Tùy tiện chọn một phó bản tân thủ để kiếm điểm tích lũy, mà lại vớ phải một đám người mới vô dụng. Đúng là phí công uổng sức, lãng phí mất một món đạo cụ hiếm. Thật bực mình!

Nghe giọng điệu đó, hình như là kiểu người tự cho mình là “tay lão luyện”, Cơ Vô Trụ quay đầu định nhìn thử xem đối phương trông ra sao—nhưng ngay sau đó hắn sững người, chớp mắt kinh ngạc.

Cái chỗ ngồi trên xe này… từ bao giờ lại cao như vậy?

Má nó, tầm mắt của hắn bị chắn hết trơn rồi!

Hắn đưa tay lên và ngay lập tức thấy một đôi bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo non nớt đang nằm gọn trước mặt mình. Không cần ai nhắc, chỉ cần nhìn là biết… hắn hiện tại đúng là một đứa trẻ con thật rồi.

Ờ thì…

【 Này~ đừng có dùng gương mặt của ta mà bày ra biểu cảm ngu ngốc ấy 】

Một giọng nói tà mị, lười biếng vang lên từ trong trong thức hải.

Tại một khoảng không vô tận, sâu thẳm trong hồn thức của tiểu Cơ Vô Trụ  có một người đàn ông ngồi xếp bằng với tư thái đầy tà mị không thể kiềm chế. Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười mơ hồ, vừa có vừa không, tỏa ra một sức hút khiến người khác khó lòng cưỡng lại.

Giữa hai hàng lông mày là một ánh mắt mang đầy nét yêu dị mê hoặc có thể mê hoặc lòng người, giống như bị lời nguyền thần bí chiếu rọi. Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo, toả ra một luồng sát khí trí mạng, giống như bóng đêm bước ra từ cơn ác mộng.

Đây chính là bản thể trưởng thành của Cơ Vô Trụ, cũng là vị Ma Tôn dùng máu tươi vang danh mà kẻ nào nghe tên cũng khiếp sợ.

Khi bị cuốn vào thế giới kỳ quái này, Cơ Vô Trụ nhận thấy ý thức của thế giới này bài xích hắn rất mạnh, linh hồn của hắn bị thương tổn nghiêm trọng. Không thể phá vỡ không gian lần thứ hai, hắn chỉ có thể tách ra một mảnh phân hồn làm chủ thể. Chủ hồn thì sẽ tiến vào hồn thức của mảnh phân hồn kia để tu dưỡng. Mảnh hồn này có thể thông qua việc thu hút nhân tính và cảm xúc của con người để sinh ra “Dục” làm chất dinh dưỡng, từ đó luyện hóa thành lệ khí - thứ sẽ giúp hắn phục hồi sức mạnh.

Tình cảm của con người có thất tình lục dục.

Hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục được gọi là thất tình.

Sắc, sinh, oán, tham, sân, si là lục dục, gọi chung là tình dục. 

Đương nhiên, mỗi chủng tộc và các chiều không gian khác nhau cũng có những cách nói khác nhau về thất tình lục dục.

Nhìn mảnh linh hồn giống như một đứa bé tò mò, vùi đầu nghiên cứu ngón tay, chủ hồn Cơ Vô Trụ không nói nên lời. Hắn không ngờ rằng mảnh hồn mà mình tùy ý ném ra ngoài lại là "Hỉ" - niềm vui, hồn tính đơn thuần, còn biến thành chính mình thời thơ ấu. Nghĩ đến đây, Ma Tôn đột nhiên cảm thấy đau đầu.

“Ha hả, vì sao ta lại xuất hiện, ngươi trong lòng không biết sao?”

"Nói thật, nhìn thấy ngươi bây giờ, sau này ta có vẻ thê thảm lắm phải không?""

Tiểu Cơ Vô Trụ bắt đầu nghi ngờ chính mình. Theo lý mà nói thì không đến nỗi, với trí thông minh của hắn, mà ngay cả mấy lão già ở Ma giới kia cũng chẳng làm gì được.

【Câm miệng, không có việc gì đừng gọi ta, lo mà làm tốt nhiệm vụ của ngươi đi】

Cơ Vô Trụ trưởng thành không muốn để ý tới bản thân lúc nhỏ, biết rằng nếu cứ tiếp tục giằng co sẽ tức chết mất thôi.

“À~ Chẳng qua chỉ là thu thập 'Hỉ' để sinh ra 'Dục' thôi mà, có khó gì đâu, ta còn đang mong xem có gì thú vị nữa kìa.”

Tiểu Cơ Vô Trụ cười đắc ý, đung đưa đôi chân ngắn, thò nửa người ra, rướn cổ nhìn về phía sau.

Ngoài ba người đã thấy trước đó, phía sau hắn còn có bốn người khác.

Một người phụ nữ với vẻ mặt lạnh lùng, mặc bộ đồ thể thao đơn giản, mái tóc ngắn ngang tai trông rất nhanh nhẹn. Bên cạnh cô ấy là một gã cơ bắp, da hắn khá đen, thần thái và ngũ quan nhìn rất hung dữ.

Ghế bên cạnh hai người họ là một thiếu niên đáng yêu, mái tóc xoăn thoạt nhìn rất giống lông chó Teddy nhưng màu đen. Thiếu niên thấy Cơ Vô Trụ đang nhìn mình thì cười ha hả vẫy tay, coi như chào hỏi.

Cuối cùng là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Trên mặt ông ta có hai vết sẹo, trông như những vết thương mới lành chưa lâu. Không chỉ trên mặt, cánh tay ông ta cũng có sẹo, giống như vừa trải qua một trận đánh nhau dữ dội và vừa mới hồi phục. Người đàn ông này chính là kẻ đã nói lời khinh miệt trước đó.

Phát hiện Cơ Vô Trụ nhìn mình, người đàn ông trừng mắt hung dữ:

“Nhìn cái gì mà nhìn, cái đồ quỷ chết sớm kia!”

Nói xong, ông ta cười một cách hiểm độc, giơ ngón tay giữa lên, trong mắt ánh lên vẻ châm chọc.

Thiếu niên bên cạnh thấy vậy thì nhíu mày không vui, vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe thấy tiếng “Kít~”, xe buýt dừng lại.

Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Con đường phía trước trở nên hẹp hơn, hai bên cây cối như bầy quái vật đói khát, nhe nanh múa vuốt định nuốt chửng chiếc xe buýt.

Cành cây lay động trong gió, thỉnh thoảng lại quật vào thân xe, phát ra tiếng “bùm bùm” rợn người.

Lúc này, trên bầu trời sấm sét ầm ầm, mưa lớn như trút nước. Nước mưa xối xả đập vào cửa sổ xe, làm mờ đi cảnh vật bên ngoài, dường như cả thế giới đều bị bao trùm trong một màn hỗn độn.

Trận mưa lớn này đến quá đột ngột, cứ như thể cố ý chờ xe của họ dừng lại rồi trút xuống vậy.

Con đường đất phía trước dường như dẫn đến một nơi u minh đầy rẫy kinh hoàng và tử khí. Lòng mỗi người đều ngập tràn nỗi sợ hãi vô tận, không biết tiếp theo sẽ có chuyện khủng khiếp nào xảy ra.

Gã đàn ông mặc vest nãy giờ la hét đòi xuống xe giờ lại im bặt, không còn náo động như lúc nãy nữa.

"Loảng xoảng!" một tiếng, cửa xe mở ra.

Nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, không một ai trong xe nhúc nhích, từng người mắt to trừng mắt nhỏ, không biết có nên xuống xe hay không.

Hai nữ sinh thấy mấy kẻ vẫn luôn bình tĩnh thong dong ở phía sau cũng chưa động đậy, nên họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một bóng người mờ ảo từ trong màn mưa bụi chầm chậm bước tới.

Cơ Vô Trụ liếc mắt nhìn, thấy người đàn ông trung niên và người phụ nữ mặt lạnh ngồi ở ghế sau khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Người dẫn đường đã đến.”

Thần thái căng thẳng của thiếu niên ngồi ghế bên cũng đã khôi phục vẻ nhàn nhã ban đầu.

Tiểu Cơ Vô Trụ chớp chớp mắt, đứng bật dậy trên ghế như một em bé mới lớn, nhón chân nhìn về phía trước, muốn xem người dẫn đường mà thiếu niên nhắc đến trông như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play