Một ông lão lưng gù che dù giấy chậm rãi bước từ trong màn mưa tiến về phía chiếc xe buýt. Lão ta nhìn những người trong xe, gương mặt vô cảm từ từ nở một nụ cười cứng đờ, trông có chút rợn người.

"Các vị chính là người nhà của cô dâu phải không? Thôn làng đã chờ các vị lâu lắm rồi, cô dâu thấy các vị nhất định sẽ rất vui. Mau xuống xe cùng ta vào thôn đi, khí hậu trong núi thay đổi lớn, phải tranh thủ thời gian vào thôn."

[Người chơi thân mến, hoan nghêng bạn tiến vào phòng phát sóng trực tiếp hiện trường án mạng quỷ dị]

[Vụ án đầu tiên, phó bản tân thủ – Đoàn đưa dâu] 

[Số người tham gia: 8 người] 

[Mục tiêu nhiệm vụ: Vén màn chân tướng, sống sót thành công trong 5 ngày] 

[Phần thưởng nhiệm vụ: 500 điểm, điểm có thể dùng để đổi đạo cụ trong cửa hàng] 

[May mắn thì có thể kích hoạt kỹ năng đấy nhé, trừ khi bạn giẫm phải cứt chó, ha ha ha ha

[Bây giờ mời người chơi rút thẻ nhân vật. Nhắc nhở ấm áp: trong quá trình nhập vai không được để cư dân bản địa phát hiện manh mối đâu nhé, sẽ chết người đấy, hắc hắc hắc hắc]

Âm thanh rợn người vừa kết thúc, trước mặt người chơi bỗng xuất hiện vài tấm thẻ bài có hình cô dâu.

Trên thẻ bài, cô dâu đội khăn voan đỏ, phía sau là một con mãng xà khổng lồ màu đen xanh, cô dâu mặc áo cưới đỏ lẵng lẽ ngồi trên đuôi mãng xà, chân trần ngâm mình trong hồ nước.

Một đôi giày thêu màu đỏ tinh xảo trôi nổi trên mặt nước, khiến người ta vô cớ nổi da gà.

Đôi mắt Cơ Vô Trụ lướt qua mấy tấm thẻ bài. Đoàn người bọn họ có tám người, vừa vặn ứng với tám tấm thẻ bài đang lơ lửng trước mặt.

Trò chơi này cảm giác khá thú vị. Cơ Vô Trụ không chút do dự chọn tấm thẻ đầu tiên, số một” vừa khéo giống với số linh hồn của hắn.

Sau khi nhân vật được chọn, các tấm thẻ bài khác lập tức vỡ vụn, một luồng thông tin giới thiệu nhân vật cần nhập vai ùa vào trong đầu.

[Thân phận nhân vật: Bác cả của cô dâu]

[Giới thiệu cốt chuyện: Ha hả ngươi tưởng ta sẽ nói cho ngươi à?]

Toàn bộ phần giới thiệu ngoài thân phận ra, thì không có bất cứ thông tin nào khác. Xem ra toàn bộ diễn biến cốt chuyện, còn phải dựa vào chính mình từ từ tìm manh mối.

[Ôi chao, phát hiện có người chơi chưa rút thẻ nhân vật, hệ thống sẽ tự động phân vai ngẫu nhiên, chúc bạn may mắn nhé!!!]

Vài người mới còn đang kinh ngạcdù từ lời nói của mấy người ngồi ghế sau đã biết mình đang ở trong một trò chơi, nhưng họ cứ nghĩ là loại nhập vai người thật, chứ không phải cái giọng nói quỷ dị này vang lên một cách khó hiểu trong đầu, họ mới lập tức bừng tỉnh.

"Tình hình hiện tại không rõ ràng, chỉ có thể làm theo chỉ dẫn. Ai chưa chọn thẻ nhân vật vậy?"

"Vãi! Cái quái gì mà bạn học yêu thầm cô dâu, đừng có gán ghép lung tung cho lão tử!" Giọng nói phẫn nộ của người đàn ông thu hút sự chú ý của mọi người.

Được rồi, không cần đoán,hắn chính là người vẫn chưa chọn thẻ bài – người duy nhất bị hệ thống phân vai ngẫu nhiên.

Cơ Vô Trụ nhướng đôi lông mày đẹp đẽ, hệ thống? Chẳng lẽ... đó là nhân vật mà tinh thú* đóng vai?

*Cơ Vô Trụ suy đoán rằng “hệ thống” có giống như “tinh thú” trong thế giới của mình cũng có khả năng tạo ra hoặc kiểm soát tình huống?=> Ờm mình đọc tới đâu dịch tới đó nên chỗ này không hiểu rõ tinh thú là gì nữa.

"Gần giống như vậy," Chủ hồn Cơ Vô Trụ xác nhận.

"Ồ! Vậy nó có giống như tinh thú có thể xuyên đến thế giới khác không?"

Tiểu Cơ Vô Trụ mắt sáng rực, từ ký ức của chủ hồn, tiểu Cơ Vô Trụ vô cùng háo hức với những thế giới kỳ lạ đó.

Không nghe thấy chủ hồn trả lời, tiểu Cơ Vô Trụ cũng không làm ầm ĩ, khóe miệng từ từ nhếch lên, rất phấn khích.

"Sao còn ở trên xe? Mau mau mau, xuống xe đi!"

Ông lão thấy mọi người không ai nhúc nhích, có chút không vui, thúc giục mọi người xuống xe.

Không biết có phải vì họ đã chọn thẻ thân phận hay không, mà thần thái, động tác và giọng nói của ông lão đều sống động hơn nhiều so với ban đầu. Dáng vẻ đờ đẫn biến mất, hoàn toàn giống một ông cụ hiền lành.

"Vâng, ông nội!"

Thiếu niên ngồi ghế bên cạnh là người đầu tiên lên tiếng, còn rất hợp tác đứng dậy đi về phía cửa xe. Khi đi ngang qua tiểu Cơ Vô Trụ với vẻ mặt ngây thơ, vẫy tay ra hiệu cho Cơ Vô Trụ đi theo.

Cơ Vô Trụ cũng rất hợp tác, nhảy xuống khỏi ghế, tung tăng đi theo phía sau thiếu niên.

Hai nữ sinh nhìn bên này, lại nhìn mấy người ngồi ghế sau, vẫn không dám cử động.

"Mẹ nó, người nhà cô dâu! Các người có nhầm lẫn gì không?"

Gã đàn ông mặc vest nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên một tay đẩy thiếu niên đang đi đến trước mặt hắn ra, sải bước xuống xe, hùng hổ đi về phía ông lão, trông như muốn đánh người.

"Ngu xuẩn!" Người đàn ông có vết sẹo trên mặt ở ghế sau lại một lần nữa lên tiếng châm chọc.

Những người khác không dám hé răng, ngay cả thiếu niên tốt bụng ngồi cạnh cửa xe cũng dừng bước, đứng đó nhìn người đàn ông mặc vest túm lấy cổ áo ông lão, buông lời ác ý:

"Lão già khốn kiếp, Tao không chơi mấy cái trò chơi quái quỷ này! Tao không vào thôn, không nhập vai gì hết, tao muốn rời khỏi đây!!"

"Anh bạn trẻ này, cậu không phải thành viên của đoàn đưa dâu sao?" Dù cổ áo bị nắm chặt trong tay, ông lão vẫn cười tủm tỉm hỏi, không hề tỏ ra khó chịu chút nào, cứ như thể trên cổ không có bất kỳ sự kìm kẹp nào.

"Ai ya! Người anh em này,..."

"Không phải!" Gã gầm lên.

Phát hiện có chút kì lạ, thiếu niên ngồi cạnh cửa xe vừa định nhắc nhở gã đừng nói linh tinh, thì hắn ta đã dứt khoát phủ nhận.

Khóe miệng ông lão tăng lên, ông ta cười nói với người đàn ông mặc vest:

"Vậy thì tiếc thật, cậu không thể vào thôn. Trạm cuối của chiếc xe buýt này chính là thôn chúng ta, nếu không vào thì chỉ có thể quay trở lại đường cũ thôi."

"Hừ, biết thế thì tốt!"

Nghe được câu trả lời vừa ý gã mới buông tay, quay người trở lại xe, đắc ý liếc nhìn tất cả mọi người trong xe.

"Một lũ nhát gan!" Gã hừ lạnh, sửa sang lại cúc tay áo, rũ bỏ những giọt nước mưa trên áo khoác, trở về chỗ ngồi của mình.

"Này, tôi khuyên anh một câu, vào thôn mới có thể sống sót," Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe vẫn không nhịn được mà khuyên nhủ.

Người đàn ông mặc vest coi thường, quay đầu nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, thái độ rõ ràng.

Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe nhún vai, cũng không tức giận, ngược lại nhìn về phía Cơ Vô Trụ, buông tay ra, tỏ vẻ không giúp được gì.

Dù sao thì có thể giúp gã cũng đã giúp rồi, người khác không biết ơn tự tìm đường chết, anh cũng không còn cách nào.

Cơ Vô Trụ nghiêng đầu, bắt chước động tác của thiếu niên, bĩu môi buông tay, chọc thiếu niên ha ha ha cười lớn, bước nhanh đi về phía ông lão.

"Xin chào, cháu là người nhà cô dâu - là anh họ của cô dâu," Thiếu niên ngồi cạnh cửa xe tự giới thiệu, sau đó chỉ vào Cơ Vô Trụ vừa xuống xe: "Cậu ấy là..."

Nhận được ánh mắt ám chỉ của thiếu niên, Cơ Vô Trụ thuận thế nói:

"Tôi là bác cả của cô ấy."

"Đúng đúng đúng! Cậu ấy là bác... cả của cô dâu?"

Khóe miệng thiếu niên hơi giật giật. Đây là thân phận nhân vật mà cậu bé này rút được sao? Mình là anh họ của cô dâu, vậy cậu bé kia chẳng phải là...

"Được rồi, trời mưa lớn, đừng để bị cảm lạnh đấy," Ông lão lấy ra một chiếc dù giấy đưa cho thiếu niên, dường như không hề ngạc nhiên khi cô dâu có một ông bác nhỏ như vậy.

Ở nông thôn, những đứa trẻ có vai vế lớn như vậy cũng không hiếm, thậm chí có những đứa mới sinh ra đã được coi là ông nội rồi.

Thấy ông lão không nghi ngờ gì, thần sắc thiếu niên vui vẻ, vội vàng nhận lấy, vẫy tay về phía Cơ Vô Trụ, ra hiệu hắn mau chóng đến đây trú mưa.

Tiểu Cơ Vô Trụ lộc cộc chạy đến dưới chiếc dù giấy. Những người khác trong xe thấy vậy vẫn không nhúc nhích. Người phụ nữ mặt lạnh dường như không chịu nổi sự chần chừ của họ, đứng dậy nhanh chóng đi về phía ông lão. Người đàn ông da ngăm đầy cơ bắp tự nhiên theo sát phía sau.

"Xin chào, chúng tôi là người nhà của cô dâu, tôi là bạn thân của cô dâu."

"Tôi là cậu của cô dâu."

Hai người cũng lần lượt nói ra thân phận của mình.

"Được rồi, trời mưa lớn, trú mưa đi," Ông lão lại đưa một chiếc dù giấy cho người phụ nữ mặt lạnh, hoàn toàn không nghĩ đến một chiếc dù giấy nhỏ bé liệu có đủ để che cho hai người lớn hay không.

Tiếp đó, hai cô nữ sinh cấp ba khóc thút thít bước xuống. Hai người họ lần lượt giới thiệu bản thân trước mặt ông lão: cô tóc xoăn trông có vẻ rụt rè là chị hai của cô dâu, còn cô buộc tóc búi là bạn học của cô dâu.

Cả hai cũng nhận được một chiếc dù giấy. Người đàn ông mặt sẹo là người cuối cùng xuống xe, thân phận của hắn là anh trai của cô dâu, ông lão cũng đưa cho hắn một chiếc dù giấy.

"Người đủ rồi, đi theo ta!" Nói xong, ông lão quay người đi trước dẫn đường. Mấy người nhìn nhau, hai cô nữ sinh cấp ba quay đầu lại nhìn chiếc xe buýt phía sau. Gã thanh niên mặc vest kia đến giờ vẫn chưa xuống xe, xem ra hắn quyết tâm muốn quay về đường cũ.

Người đàn ông mặc vest thấy mấy người kia thực sự tính toán đi theo ông lão vào thôn, không hiểu sao trong lòng lại có chút sợ hãi. Nhưng nghĩ đến lời ông lão vừa nói, rằng gã không vào sẽ có thể quay về đường cũ, người đàn ông mặc vest lại cảm thấy yên tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play