Giá tăng gấp đôi rồi, giờ mỗi thùng đều 2000 điểm tín dụng.
Mua không nổi, thiệt sự là không kham nổi mà.
“Haiz… kiếm tiền đúng là gian nan.”
Tuy có thể mời khách đăng ký hội viên trước, nhưng mấy người lúc nãy vẫn còn đang nghi ngờ cô, tốt nhất là tạm hoãn kế hoạch này.
Thoát khỏi giao diện cửa hàng, Giang Vãn chống cằm nhìn ra cánh cửa sắt.
Không biết hôm nay còn khách nào nữa không.
Bên kia, sau khi rời khỏi Quán Rượu Hồ Điệp, năm người Lệ Diên đi bộ một đoạn, rồi đồng loạt biến mất vào trong làn sương mù dày đặc.
Đợi đến khi đã cách khá xa, Lệ Diên mới ra hiệu dừng lại, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
“Cả nhóm đều cảm nhận được chứ?”
Nghe vậy, không chỉ Thành Hạ và Khương Hạo Vũ, mà hai người còn lại cũng đồng loạt gật đầu.
Khương Hạo Vũ còn giơ tay lên, vẻ mặt không tin nổi: “Tối qua em chạy suốt cả đêm, vậy mà chỉ uống hai ly trà trái cây, toàn bộ sức lực đã hồi phục, giờ còn cảm giác năng lượng trong người cứ trào ra không dứt, nóng lòng muốn ra khỏi thành chiến một trận với đám quái vật ngoài kia luôn ấy!”
Vừa nói xong, cậu đã không kìm được mà khẽ động niệm, lập tức có mấy mũi băng nhọn ngưng tụ giữa không trung, sắc bén và nhanh như chớp xuyên thủng bức tường dày, để lại từng lỗ thủng xuyên sáng.
Bất kể là sát thương hay tốc độ, đều đã vượt xa cấp dị năng hiện tại của cậu.
Ánh mắt Lệ Diên lóe sáng, anh giơ tay vỗ nhẹ lên bức tường, mấy cái lỗ thủng lập tức được lấp lại, như thể chưa từng bị phá vỡ.
“Dị năng của cô gái đó… không hề tầm thường.”
Thành Hạ nhìn sang anh: “Muốn chiêu mộ cô ấy sao? Hay là báo cáo cho ông Mộ trước?”
Khương Hạo Vũ chen vào: “Nhưng thân phận cô ấy vẫn chưa điều tra rõ, lỡ đâu là gián điệp do Thiên Tinh Thành cài vào thì sao?”
Thành Hạ nhớ lại lúc Giang Vãn bị cậu hỏi dồn, có thoáng chút lúng túng và né tránh, cũng khẽ gật đầu: “Không thể xem nhẹ.”
“Ừ.” Mấy điều này Lệ Diên cũng đã tính tới, “Tử An, Tử Nhân, hai người ở lại theo dõi quán rượu, tối nay tôi cho người đến thay ca.”
“Thành Hạ, Hạo Vũ, hai người về nghỉ ngơi rồi lần lượt dẫn người đến làm khách. Theo dõi kỹ từng người ra vào, bất kể là quen hay lạ.”
Dặn dò xong, Lệ Diên nói tiếp: “Tôi sẽ tiếp tục tìm tung tích của Dực thú, luôn giữ liên lạc.”
“Rõ!”
“Đã rõ!”
Tản ra hành động, trước khi đi, Lệ Diên còn quay đầu nhìn lại hướng Quán Rượu Hồ Điệp.
Anh không nói với nhóm bốn người kia rằng, tối hôm qua, đúng lúc Dực thú biến mất, ở phía quán rượu cũng lóe lên một tia sáng xanh kỳ quái. Dù chỉ trong chớp mắt, nhưng với khả năng quan sát của anh, tuyệt đối không thể nhìn nhầm.
Tìm suốt cả đêm mà không phát hiện được dấu vết của Dực thú, khiến anh không thể không nghi ngờ chuyện đó có liên quan đến quán rượu.
Mà nếu dị năng cô gái kia thật sự mạnh như vậy, Thiên Tinh Thành đời nào để cô đến cái nơi chết chóc như Nhai Thành?
Giang Vãn không hề hay biết những suy tính của Lệ Diên, cô đang rảnh rỗi đến mức hồn vía lơ lửng, khi thì nghĩ về bối cảnh thế giới tận thế mà hệ thống đã nạp sẵn, lúc lại nghĩ tới bộ truyện tranh mình còn chưa hoàn thành.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
“Rầm—” Cánh cửa sắt bị đẩy mạnh, chuông gió treo bên trên rung loạn lên.
Giang Vãn sực tỉnh, theo phản xạ nhìn đồng hồ trên máy tính tiền.
Đã là năm giờ chiều rồi.
“Rầm” – nghe như có vật gì nặng rơi xuống đất.
“?” Giang Vãn đứng dậy nhìn ra thì thấy một người nằm sóng soài sau cánh cửa, không nhúc nhích. Không biết là ngất đi hay là chuyện gì.
“Hello~?”
“……”
Đợi vài phút, người đó vẫn không phản ứng gì.
Giang Vãn bèn coi như không thấy, tiếp tục lo việc mình. Dù gì ngồi lâu cũng hơi tê chân, cô đứng lên đi dạo vài vòng sau quầy, tiện đường ghé toilet. Xong xuôi thì thong thả rót cho mình một ly trà trái cây nóng.
— Ly bia hồi sáng giờ tiêu hóa gần hết rồi.
Hương trái cây ngào ngạt, vị chua ngọt đậm đà, hình như có cho thêm vài loại quả khác nhau, uống vào còn thấy được cả xác trái cây lợn cợn.
Chỉ một ngụm, bụng lập tức thấy no, toàn thân cũng nóng lên, cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng, từng lỗ chân lông đều giãn ra, thoải mái vô cùng.
“Phù…” – Cô khẽ thở ra một hơi mãn nguyện, cúi đầu nhìn ly nước.
Một ly trà trái cây to đùng mà chỉ bán có 40 điểm tín dụng, có phải rẻ quá rồi không?
Mà nghĩ kỹ thì, hai lượt khách hôm nay đâu có ai thiếu tiền, trả tiền cái rụp, còn gọi tới hai lượt mỗi người.
Biết vậy cô đã dám mạnh tay, đặt giá theo đề xuất cao nhất của hệ thống rồi…
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ Giang Vãn cũng không định đổi giá giữa chừng. Giai đoạn đầu mở cửa, bán rẻ thu hút khách vẫn là chiến lược tốt. Đợi đến khi có món đồ uống thứ ba rồi tính tiếp cũng chưa muộn.
“Khụ… khụ khụ…”
Tiếng ho lạ vang lên khiến Giang Vãn hơi liếc mắt, nhưng vẫn không mấy để tâm.
Đến khi người kia tiến lại gần, cô mới thật sự quan sát kỹ vị khách thứ bảy của hôm nay.
Không áo choàng, không mặt nạ, tóc đen ngắn bù xù, râu ria lởm chởm, mắt đỏ ngầu, quầng thâm rõ mồn một—cả người nhìn không có vết thương, nhưng hiển nhiên là kiệt sức trầm trọng, lại thêm đói khát kéo dài.
“Menu ở đằng kia.”
Giang Vãn chỉ tay về phía bảng đen nhỏ.
Người đàn ông không buồn nhìn, chỉ dán mắt vào ly trà trái cây trong tay cô, cổ họng khẽ chuyển động: “Tôi muốn ly đó.”
“Vâng, chờ chút.”
Giang Vãn thao tác thanh toán như thường lệ, rồi rót cho anh ta một ly trà đầy ăm ắp.
Người kia không cầm đi mà ngồi thẳng lên ghế cao ở quầy, ban đầu còn nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó dứt khoát ngửa cổ uống cạn một hơi.
Nhờ có lớp tường chắn trong suốt bảo vệ, Giang Vãn chẳng hề lo lắng gì, vẫn thong thả uống ly của mình.
Uống gần xong rồi mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô mới liếc qua xem thử – rồi lập tức ngây người.
Người đàn ông đó ngồi bất động, nước mắt đầm đìa.
Mà không chỉ là khóc—nước mắt cứ như vặn mở vòi nước, tuôn không dứt, khiến người ta nhìn mà lo anh ta sẽ… khóc đến mức thiếu nước mất.