Lần này bước vào vẫn là một người đàn ông. Hắn mặc áo gió dài màu đen, đeo mặt nạ, cả người phủ đầy bụi đất phong trần.

Sau lớp mặt nạ là một đôi mắt đen sâu thẳm, sắc bén như lưỡi dao. Từ lúc bước vào cho đến khi đi tới quầy, ánh mắt ấy vẫn luôn dán chặt lên người Giang Vãn, dò xét không chút che giấu.

Dưới áp lực nặng nề ấy, Giang Vãn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ vào bảng menu trên tường:
“Xin chào, menu ở đó ạ.”

Lệ Diên nhìn cô chằm chằm, cau mày khẽ một chút rồi mới quay đầu liếc nhìn bảng đen.

“Chỉ có bia với trà trái cây?”

“Vâng.”

“Cho mỗi thứ một ly.”

“Được, xin quý khách chờ một lát.” Giang Vãn giờ đã khá thành thạo việc gọi món, chỉ là vẫn hơi loay hoay một chút ở khâu thanh toán.

Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông trước mặt đang trực tiếp giơ tay nhấn vào vòng tay của mình. Một màn hình xanh lam trong suốt hiện ra lơ lửng trước không trung.

“80 điểm tín dụng?” Sau khi được Giang Vãn xác nhận, Lệ Diên mới xác nhận thanh toán.

Hóa ra… không phải ai cũng có thể “thanh toán liền tay” như vị khách đầu tiên.

Giang Vãn tạm gác lại nghi ngờ, nhanh chóng rót hai ly đồ uống – bia để thường, còn trà trái cây thì nóng hổi, còn đang bốc hơi nghi ngút, hương trái cây thoang thoảng ngào ngạt.

“Mời anh dùng.”

Cô vừa nói vừa rút tay về. Ban đầu còn định đợi người này ra chỗ ngồi thì mình cũng tranh thủ nghỉ, ai ngờ đợi mãi vẫn không thấy anh ta nhúc nhích.

Hắn cứ đứng yên nhìn chằm chằm hai ly đồ uống trên quầy bar, ánh mắt sâu thẳm, tựa như đang suy tư điều gì đó.

“...Cô mới vừa thức tỉnh dị năng à?” – Cuối cùng Lệ Diên mở lời.

Suy nghĩ mãi, hắn chỉ có thể nghĩ đến một khả năng duy nhất.

Năm thứ 20 của tận thế, loại đồ uống có khả năng hồi phục như thế này, ngay cả ở Thiên Tinh Thành cũng cực kỳ hiếm thấy, giá khởi điểm là hàng vạn. Vậy mà hắn lại mua được hai ly ở cái nơi khỉ ho cò gáy như Nhai Thành chỉ với 80 điểm tín dụng?

Chỉ có hai khả năng:
Một là có điều mờ ám,
Hai là… cô gái này quá ngây thơ, tự chui đầu vào rọ.

Anh ta là dị năng giả?

Có thể dùng dị năng để che giấu sự tồn tại của hệ thống, đúng là một cách hay.

Giang Vãn ậm ừ: “Coi như vậy đi.”

Lệ Diên lại liếc cô một cái thật sâu, sau đó nhìn sang ly bia bên cạnh tay cô – đã uống gần cạn đáy – mới chịu bưng hai ly đồ uống rời đi, ngồi xuống bàn tròn.

Anh ta vừa rời khỏi, cảm giác bị áp chế đến khó thở cũng theo đó tan biến.

Giang Vãn thở phào một cái, vỗ ngực như thể vừa thoát nạn, cúi đầu bất đắc dĩ.

Đúng là trong cái thế giới tận thế này, vừa sợ không có khách, lại vừa sợ có khách.

Cô cũng không rõ nếu có ai thật sự dùng dị năng đe dọa đến cô, liệu kỹ năng "dịch chuyển" của quán rượu có tự động kích hoạt không nữa...

Đang nghĩ ngợi mông lung, bên bàn tròn đằng kia lại vang lên tiếng nói.

“Ổn rồi, mọi người vào đi.”

“…”


Đã là bạn của dị năng giả, tất nhiên… cũng là dị năng giả.

Giang Vãn lặng lẽ lùi về phía sau một bước, kín đáo quan sát bốn vị khách mới đang lần lượt bước vào.

Trang phục của họ gần như giống nhau: đều đeo mặt nạ đen, nhìn cách gọi tên thì có vẻ là một tổ đội.

Lúc này, cả bốn đang tụ lại bên cạnh Lệ đội. Trong đó, một cậu thiếu niên giọng vịt đực đang la ó đòi quyền được uống bia.

Một cô gái khác thì trông cẩn trọng hơn, nhỏ giọng hỏi han Lệ đội về tình hình của quán.

Một lát sau, hai người không nói gì từ đầu đến giờ thì đi tới một cái bàn khác ngồi xuống.

Còn cậu nhóc giọng vịt và cô gái thận trọng kia thì đi thẳng tới quầy bar.

Giang Vãn còn chưa kịp mở miệng chào khách như thường lệ thì đã bị dội ngay một tràng câu hỏi vào đầu.

“Cô tên gì thế?”

“Cô mới tới Nhai Thành hả? Sao tôi chưa từng thấy mặt cô?”

“Sao lại đặt tên quán là ‘Quán Rượu Hồ Điệp’? Có ý nghĩa gì đặc biệt à?”

“Sao cô không đeo mặt nạ? Dạo này sương dày lắm đó, đến dị năng giả còn không chịu nổi tiếp xúc lâu đâu.”

“Im đi,” Thành Hạ đè đầu Khương Hạo Vũ xuống, gật nhẹ với Giang Vãn, “Xin lỗi nhé, nó còn nhỏ, không có ác ý gì đâu.”

Giang Vãn lắc đầu: “Không sao, các bạn muốn dùng gì?”

“Ba ly bia, một ly trà trái cây, cảm ơn.”

“Được, xin đợi chút.”

Trong lúc Giang Vãn đang gọi món, Khương Hạo Vũ đã vùng ra khỏi tay Thành Hạ, tò mò thò đầu nhìn cô thao tác máy tính tiền.

“Cái này là… ái da—!”

Vừa dứt lời thì đã bị cái gì đó đẩy bật ra, làm Thành Hạ giật mình, đỡ cậu ta một tay, tay còn lại lập tức vào thế cảnh giác.

Giang Vãn liếc lên thấy phía trên quầy bar vừa lóe lên một làn sóng nhàn nhạt, có hơi bất ngờ – không ngờ ngoài cánh cửa nhỏ có khóa, quầy bar còn có thêm một lớp tường bảo vệ trong suốt.

Cảm giác an toàn hơn hẳn, mười điểm không có nhưng!

Cô nhanh chóng trấn an: “Chỉ là một chút cơ chế phòng vệ nhỏ thôi, không sao đâu.”

Sau khi xác nhận thanh toán xong, cô bê ra bốn ly nước rồi đưa cho họ.

Thành Hạ lại gật đầu cảm ơn lần nữa, một tay cầm gọn bốn ly, tay còn lại xách theo Khương Hạo Vũ như xách gà quay về chỗ Lệ đội.

“Lệ đội…”

Lệ Diên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu với cô, sau đó ra hiệu hai người ngồi xuống: “Cứ từ từ uống.”

Thấy cả bốn người đều im lặng kéo mặt nạ xuống một chút rồi bắt đầu thưởng thức đồ uống, Giang Vãn hơi nhướn mày.

Từ những câu hỏi nãy giờ của cậu nhóc giọng vịt và sự cảnh giác của cô gái kia, có thể đoán được – họ đang dè chừng cô, lần này tới quán là để điều tra lai lịch.

Bây giờ lại không thảo luận gì, cũng không buôn chuyện, hiển nhiên là sợ bị cô ngược lại nghe lén gì đó.

Có tổ chức, có kỷ luật, chắc không phải tổ đội thám hiểm bình thường.

Giang Vãn mở bảng thuộc tính cửa hàng, thấy phần “khách đặc biệt” vẫn là (1/10), không khỏi hơi thất vọng.

Cô cứ tưởng chỉ cần là dị năng giả là sẽ tính chứ.

Nhưng cũng có điều đáng mừng – mấy người này gọi thêm lượt hai, năm ly x 40 điểm, tổng cộng 200 điểm tín dụng đã bay vào túi.

【Đã bán thành công 10 ly đồ uống, mở khóa thêm sản phẩm mới! Vui lòng kiểm tra trong mục cửa hàng.】

Nghe là mở khóa trong cửa hàng, Giang Vãn cũng không vội xem, vẫn ngồi điềm nhiên như cũ, đợi khách rời đi rồi mới lướt mắt qua một chút.

Vẫn là đồ uống, nhưng đã có thêm ba món mới: sữa, cacao nóng và nước suối núi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play