Vào Ngọc Loan Cung, Chung Ẩn Nguyệt châm lửa một chiếc đèn.
Bên ngoài vẫn đang tuyết rơi, trời đầy mây mù.
“Hôm nay ngươi không có khóa sớm sao?” Chung Ẩn Nguyệt hỏi hắn, “Nghe nói Càn Diệu Cung bên kia rất nghiêm khắc với việc học của đệ tử, mỗi ngày đều phải dậy sớm đọc kinh thư.”
“Đệ tử đã thuộc làu kinh thư rồi. Ở lại trong cung của Ngọc Loan trưởng lão mấy ngày nay, không đi cũng không sao.” Thẩm Trướng Tuyết đáp, “Kinh thư đều đã khắc sâu trong lòng, giúp trưởng lão xử lý việc trong đại điển mới là quan trọng nhất.”
“Cũng đúng.” Chung Ẩn Nguyệt gật đầu, ngáp một cái.
Hắn ngồi xuống bên án thư của mình, Thẩm Trướng Tuyết cũng theo đó ngồi xuống.
Thẩm Trướng Tuyết rất biết nhìn sắc mặt mà hành xử, cầm ấm trà trên bàn bắt đầu pha trà cho Chung Ẩn Nguyệt, đồng thời hỏi: “Sáng sớm như vậy trưởng lão không ở trong cung, là đi đâu vậy?”
“Thượng Huyền Cung.” Chung Ẩn Nguyệt nhắc đến chuyện này liền thở dài, “Hôm qua vô tình thả một con yêu thú vào núi, bị chưởng môn biết được, sáng sớm đã phải lên nghe trách mắng.”
Thẩm Trướng Tuyết khẽ cười: “Quả thật là tai bay vạ gió.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play