Năm thứ mười lăm kỷ nguyên Viêm Tự, mùa thu.

Đêm đã khuya.

Trước đại điện của Càn Diệu Cung, thuộc Thiên Quyết Môn, máu chảy thành vũng.

Trong vũng máu đó là một trận pháp được vẽ bằng huyết họa. Nếu nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy những mảnh xương vụn lẫn trong đó.

Đây là bút tích của Càn Diệu trưởng lão – cung chủ Càn Diệu Cung.

Và máu kia, không phải của ai khác, chính là đại đệ tử đích truyền của hắn, Thẩm Trướng Tuyết, người vừa trở về từ bí cảnh vài canh giờ trước, toàn thân trọng thương, không thu hoạch được gì.

Vì Kim Đan bị hủy, hắn mất hết tu vi, trở thành một phế nhân.

Nhưng chuyện đó chưa là gì – hắn còn chưa mang được linh thảo cứu mạng trở về. Mấy ngày trước, một đệ tử khác dưới trướng Càn Diệu trưởng lão bị ám toán, muốn cứu được thì bắt buộc phải lấy được linh thảo nghìn năm trong bí cảnh.

Linh thảo không lấy được, Càn Diệu trưởng lão không còn cách nào khác ngoài việc đào xương lột da hắn, dùng máu thịt hắn tế trận để cứu đệ tử kia.

"Vậy là được rồi."

Sau điện, Càn Diệu trưởng lão khoanh tay đứng tựa cửa, giọng nói lạnh tanh:

"Trận huyết tế đã thành, ngày mai Đông Nhi sẽ được cứu sống."

Y vận áo trắng, tà áo loang lổ máu tươi.

Ngoài y ra, bên cạnh còn có vài người đứng đó.

Một người cười nịnh bợ, vừa vỗ tay vừa tán dương:

"Rất tốt! Đợi hắn tỉnh lại, biết được Càn Diệu sư huynh vì hắn mà hi sinh như vậy, nhất định sẽ cảm kích khôn nguôi!"

Càn Diệu trưởng lão bật cười sảng khoái:

“Đương nhiên rồi, đứa nhỏ đó vốn biết ơn báo đáp.”

"Phải, Càn Diệu sư huynh không cần lo nghĩ nhiều," người nọ nói tiếp,
“Huynh cũng đừng vì giết đệ tử mình mà áy náy mất ngủ. Có thể vì đồng môn hi sinh như vậy, chết rồi cũng xem như có phúc đức...”

"Ngọc Loan!"

Ngọc Loan trưởng lão đang vỗ mông ngựa hăng say thì bị người khác cắt lời.

Hắn tỏ vẻ khó chịu.

Lời hắn nói vốn rất hợp tai Càn Diệu, bị ngắt giữa chừng khiến Càn Diệu cũng không vui.

Người lên tiếng là Linh Trạch – cung chủ nữ duy nhất trong toàn môn phái.

"Ta vẫn cảm thấy có gì đó không ổn."
Nàng nhíu mày nhìn hai người kia.

"Chỗ nào không ổn?"

"Vô luận thế nào, hắn cũng là đệ tử của ngươi, đã theo ngươi hai mươi năm. Ngươi nói giết là giết sao?
Hắn vì đồng môn mạo hiểm tính mạng, ngươi không có chút thương xót nào à?
Lòng từ bi của tiên gia ở đâu? Đại nghĩa nằm chỗ nào?"

"Để mặc Đông Nhi chết mới là đại nghĩa từ bi sao?"

Linh Trạch nghẹn lời:

“Ta không nói là mặc kệ không cứu...”

"Vậy thì ngươi còn nói gì nữa." Càn Diệu lạnh lùng,

"Chuyện đã rồi, kết cục đã định, nói nhiều vô ích. Ngươi giả vờ từ bi chẳng qua để tự thấy mình cao thượng thôi."

Linh Trạch im lặng.

Nàng cụp mắt, ánh nhìn lóe lên một tia sáng khó đoán.

"Ngươi sẽ bị phản phệ."

Nàng nói.

Càn Diệu cười lạnh, chẳng hề để tâm.

Đêm khuya, không ai để ý đến ánh sáng mờ kỳ lạ từ huyết trận.

Gió lạnh gào thét, không ai phân biệt được trong tiếng gió kia, còn có tiếng nức nở đầy bất cam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play