Giang Trạch Úc đóng cửa phòng tắm lại, tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa, đứng im không nhúc nhích. Cả người anh như chìm trong một khoảng im lặng đặc quánh, không khí xung quanh trở nên lạnh đi từng chút.
Cô Giang, người phụ nữ ban nãy còn mạnh miệng trong nhà, trong khoảnh khắc thấy anh xoay người, lập tức tái mặt. Ánh mắt hoảng sợ như thể vừa nhìn thấy ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Xong rồi.
Trong đầu bà ta chỉ còn duy nhất một câu đó vang lên.
Từ rất lâu trước đây, bà từng nghĩ, nếu một ngày nào đó Giang Trạch Úc biết hết thì sao. Nhưng mà, tiền quá nhiều, nhiều đến mức đủ để đè bẹp mọi sự sợ hãi.
Một khoản tiền lớn như vậy lại dùng để nuôi một đứa trẻ thiểu năng, đúng là lãng phí đến nực cười.
Huống chi, đứa nhỏ ấy chẳng phải ruột thịt của bà, lại cứ thích gọi về nhà, gọi Giang Trạch Úc. Vừa phiền vừa phản cảm.
Khi đã nổi lòng tham và ác ý, con người ta rất khó dừng lại.
Tiểu Lan mắc chứng tự kỷ, còn nhỏ, không biết nói rõ ràng. Những chuyện dơ bẩn bà ta làm lại càng dễ giấu kín.
Có lần đầu thì sẽ có lần sau. Từ một vài hành vi lén lút biến thành ngược đãi kéo dài suốt một năm.
Giang Trạch Úc mím môi. Anh nghĩ đến vết thương chằng chịt không thể bỏ qua trên người đứa bé, rồi nhớ lại ánh mắt ngập nước khi đứa bé nhìn anh, giống như lưỡi dao cứa sâu vào trong lòng.
Hình ảnh đó như một đoạn phim bị tua đi tua lại, xuất hiện mãi không chịu biến mất.
Anh cố nhắc bản thân phải giữ bình tĩnh. Nhưng lý trí đã rút lui hoàn toàn, để lại cơn giận âm ỉ, lạnh đến tê dại. Đôi mắt đen sẫm dần trầm xuống, sâu như đáy vực.
Giang Trạch Úc cởi từng nút áo vest một cách bình tĩnh. Ngón tay trắng dài nổi gân xanh, động tác chậm rãi nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh từ tốn xắn tay áo sơ mi lên, từng vòng từng vòng.
Thời gian, trong khoảnh khắc đó, như bị kéo dài vô tận.
Khi cô Giang và chú Giang hoàn hồn lại, họ đã bị Giang Trạch Úc kéo vào căn phòng để đồ xa xỉ trong nhà.
Ban đầu anh còn lo làm ồn sẽ dọa đến em trai, nhưng căn phòng này được cách âm rất tốt. Dù Giang Trạch Úc đánh cả hai một trận ra trò, âm thanh vọng ra ngoài vẫn chỉ là những tiếng va chạm nhẹ nhàng, từng đợt từng đợt mơ hồ.
Cô chú Giang vốn quanh năm ngồi văn phòng, chẳng vận động gì, lại sống quen kiểu nói một là một trong nhà. Làm sao chịu nổi sức lực của Giang Trạch Úc một người trẻ tuổi, rắn rỏi, lại còn duy trì thói quen tập luyện đều đặn suốt bao năm.
Đến khi anh ném vỡ món đồ sưu tầm trị giá mười vạn cuối cùng trong phòng, liếc nhìn hai người đang co rúm ở góc tường, cả người run lên vì đau đớn nhưng không dám phát ra tiếng, Giang Trạch Úc mới mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, mở cửa đi ra.
Ngoài phòng khách, đứa nhỏ ở phòng ngủ phụ năm tuổi nghe thấy tiếng động, định ra xem. Vừa mở cửa thấy Giang Trạch Úc với gương mặt trầm như sát thần đang bước ra, nó lập nhanh chóng rụt lại vào phòng rồi khóa cửa.
Giang Trạch Úc chỉ liếc qua đã nhận ra ngay. Thằng nhóc kia đang mặc một bộ đồ trẻ em dòng sản phẩm mộng chi cao cấp, giá trị tới ba vạn. Trong khi đó, Mộng Lan của anh đứa bé anh tận tay nuôi lớn lại không có nổi một mảnh vải đàng hoàng để che thân.
Anh gần như đỏ cả mắt. Dùng bàn tay đã trầy xước áp lên mắt, cố ép mình bình tĩnh, nhưng giọng vẫn khàn đặc khi gọi điện cho trợ lý.
“Chuẩn bị đội luật sư đến đây. Xử lý chuyện của Giang Thục Liên. Nhớ mua thêm sữa bột và quần áo cho trẻ nhỏ mang tới.”
Anh không giải thích thêm. Khi họ đến nơi, tự khắc sẽ hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cúp máy, phòng khách lập tức rơi vào yên tĩnh. Yên tĩnh đến mức như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Trong khoảnh khắc đó, mọi cảm xúc tự trách, đau lòng, hối hận nhân lúc đêm tối như lũ tràn về, hoàn toàn cuốn sạch lớp vỏ lạnh lùng anh vẫn luôn cố giữ.
Anh không ngăn được nước mắt, cuối cùng vẫn là rơi xuống từng giọt.
Không biết bao lâu sau, Giang Trạch Úc mới dần ổn định lại. Hít một hơi thật sâu, anh quay lại, mở cửa phòng tắm.
Giọng Lục Tu Nhiên dịu dàng, từng lời nhẹ nhàng vang lên từ sau cánh cửa khép hờ.
"Lan Bảo nhà mình ngoan quá, nhưng mà, anh lại càng thích một Lan Bảo vui vẻ hơn cơ.Tuy mới gặp lần đầu, tiểu Mộng Lan có thể gọi một tiếng “anh” không?"
"Không gọi cũng không sao. Dù không nói gì, Lan Bảo vẫn là đứa trẻ mà anh thương nhất."
Lục Tu Nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Trạch Úc đang đứng ngẩn người nơi ngưỡng cửa, như đang phân vân không biết có nên bước vào hay không.
Anh mím môi, nén lại cơn đau trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
"Tuy rằng mọi chuyện bắt nguồn từ lỗi lầm của anh, nhưng anh cũng không phải thần thánh để đoán trước được lòng người và mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào."
Nói rồi, cậu nhẹ nhàng bế đứa nhỏ từ trong bồn tắm lên, cẩn thận dùng khăn bông lau đi nước còn đọng lại trên người tiểu hài tử
"Đừng trách mình quá nặng. Anh là anh trai ruột của tiểu Mộng Lan, là người rất quan trọng với nó."
Quan trọng đến mức, nếu cần, sẽ dùng cả sinh mạng để bảo vệ anh.
Giang Trạch Úc không nói gì, chỉ run run đưa tay vào tủ tìm một chiếc khăn tắm lớn, quấn kỹ lấy đứa trẻ rồi bế vào lòng.
Lục Tu Nhiên thấy động tác của Giang Trạch Úc, hơi nhíu mày, như muốn nhắc lại rằng đây là anh ruột của Mộng Lan, cuối cùng mới chịu buông tay ra. Anh dặn nhỏ.
"Anh nhẹ tay một chút, trẻ con rất yếu."
Giang Trạch Úc gật đầu, quấn thêm cho con bé một lớp chăn mỏng, bọc kín lại lần nữa.
Cả hai ôm đứa nhỏ ngồi xuống ghế sofa, đợi người đến. Không ai nói gì, nhưng trong lòng đều đang nghĩ như nhau chiếc sofa này thật sự quá cứng.
Giang Trạch Úc ôm Mộng Lan, khẽ khàng nói chuyện với đứa bé, nhưng chẳng nhận được phản hồi gì. Ánh mắt anh càng lúc càng lạnh, mãi đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé non nớt kia, mới dịu đi.
Bọn họ có thể đối xử với Mộng Lan như thế, thì những báo cáo sức khỏe mà anh nhận được hàng tuần, tám chín phần là giả.
Không lâu sau, chuông cửa vang lên. Lục Tu Nhiên lập tức ra mở.
Ngoài cửa là trợ lý Tô và đội ngũ luật sư của Chiêu Thanh.
Ngay khi nhận được điện thoại, trợ lý Tô liền đoán được là có chuyện với đứa trẻ, lập tức liên hệ luật sư và chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho trẻ nhỏ.
Trong đó có cả sữa công thức dành cho trẻ ba tuổi.
Trợ lý Tô đưa túi đồ cho Lục Tu Nhiên, nhẹ giọng dặn.
"Dạ dày đứa bé có lẽ không tốt lắm, đừng cho uống quá nhiều một lúc."
Lục Tu Nhiên kiểm tra kỹ sữa, thấy bảng thành phần rõ ràng và sạch sẽ, mới bắt đầu khử trùng bình sữa và pha sữa.
Sau khi chuẩn bị xong, anh nhận lại đứa trẻ từ tay Giang Trạch Úc, nhẹ giọng đánh thức con bé vẫn còn ngủ say.
"Bảo bối, dậy uống một chút sữa rồi ngủ tiếp, được không?"
Mộng Lan bị đánh thức nhẹ nhàng, chớp chớp đôi mắt to. Trong mắt không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Tu Nhiên đang ôm mình.
Một cảm giác chua xót lại dâng lên, Lục Tu Nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng đứa trẻ.
“Lan nhi, uống chút sữa rồi ngủ tiếp. Uống sữa bò thì mới mau lớn được.”
Giang Mộng Lan vẫn không có biểu cảm gì. Nhưng nó cảm nhận được người này khác với những người trước.
Người này không đánh nó, cũng không quát mắng, còn đắp chăn ấm cho nó. Nó chớp mắt chậm rãi, rồi cúi đầu, uống một ngụm sữa ấm.
Ban đầu Lục Tu Nhiên định dùng bình sữa cho bé uống, nhưng nghĩ đến việc đứa bé đã ba tuổi, anh quyết định đổi sang cốc tập uống có ống hút silicon.
Uống hết sữa, như thể cuối cùng Mộng Lan cũng cảm nhận được một chút cảm giác an toàn, hoặc cũng có thể là nó đã hoàn toàn tê liệt với hoàn cảnh xung quanh. Nó khẽ nhắm mắt lại, từ từ ngủ tiếp.
Giang Trạch Úc nhìn đứa trẻ đã thiếp đi, khẽ dặn dò vài câu, sau đó quay sang nhìn Lục Tu Nhiên. Chân mày anh nhíu chặt, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Tu Nhiên suy nghĩ một lát, liền hiểu được điều Giang Trạch Úc không nói thành lời.
Ngôi nhà ba phòng này, để thuận tiện cho việc chăm sóc Mộng Lan, đã sớm sang tên cho Giang cô cô. Giữ lại nơi này chỉ khiến người ta thêm bực bội, họ không còn thích hợp ở lại đây.
Nhưng hiện giờ đã vào thu, đưa trẻ nhỏ lên đường cũng không thuận tiện.
Lục Tu Nhiên cúi đầu nhìn Giang Mộng Lan đang ngủ yên trong lòng, cuối cùng quyết định. "Chúng ta đưa bé về thành phố A. Điều kiện chữa bệnh ở đó tốt hơn, cả thể chất lẫn tinh thần của Lan Bảo đều cần đến bệnh viện kiểm tra.''
Giang Trạch Úc nghĩ một lát, cũng cảm thấy như vậy là hợp lý.
Đã quyết định thì không nên chần chừ. Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắp xếp đơn giản một chút rồi cầm chìa khóa xe, ôm đứa bé xuống lầu.
Lục Tu Nhiên đi phía sau, thấy Giang Trạch Úc đang bế đứa trẻ, sợ gió bên ngoài lạnh quá, liền kéo lại tấm chăn mỏng quấn quanh, cẩn thận điều chỉnh cho kín hơn.
Ánh mắt Giang Trạch Úc khẽ dao động.
Tu Nhiên thật lòng thương Mộng Lan. Khi dỗ đứa nhỏ uống sữa, anh cũng gọi là Lan Bảo.
Nếu không có Tu Nhiên, Mộng Lan e rằng đã phải chịu đựng sự ngược đãi này lâu hơn. Có khi còn chẳng giữ nổi mạng.
Lục Tu Nhiên ngồi vào ghế sau, nhìn Giang Trạch Úc vẫn đang đứng bên ngoài cầm cửa, khẽ nhíu mày, giọng hơi thiếu kiên nhẫn pha chút trách móc.
"Lên xe nhanh đi, đóng cửa lại, đừng để gió thổi trúng đứa bé nữa."
Giang Trạch Úc vội vàng chuyển Lan Bảo sang cho Lục Tu Nhiên, anh đón lấy thật cẩn thận.
Họ còn chưa kịp về nhà thì đã xảy ra chuyện. Xe vừa vào thành phố A, hai người liền trực tiếp đến bệnh viện.
Lan Bảo phát sốt.
Lục Tu Nhiên vốn đã lo đứa trẻ không mặc quần áo lại bị gió lạnh nên dọc đường thường xuyên sờ trán con kiểm tra, để ý trạng thái của đứa nhỏ.
Ngay khi vừa bước vào thành phố, cậu đã nhận ra có điều không ổn.
Nhiệt độ cơ thể của Lan Bảo hơi cao, mặt bắt đầu đỏ lên, thậm chí còn nói mớ trong giấc ngủ, trông rất bất an.
Lục Tu Nhiên mím môi, nhỏ giọng nói với Giang Trạch Úc
“Nhiệt độ cơ thể của Lan Bảo có vẻ không ổn. Chúng ta nên gọi bác sĩ đến nhà, hay đưa bé đến thẳng bệnh viện?”
Giang Trạch Úc khẽ nhíu mày, lập tức đổi giọng.
"Đi bệnh viện."
Lục Tu Nhiên mím môi, nhẹ giọng đáp lại.
"Bác sĩ gia đình có hiểu rõ về nhi khoa hay không vẫn chưa chắc chắn, nên đưa bé đến bệnh viện vẫn an toàn hơn. Huống chi vốn dĩ cũng định kiểm tra toàn diện cho đứa nhỏ, đến bệnh viện sẽ tiện hơn."
Chỉ mới mười phút sau, Lan Bảo đã sốt cao.
Sắc mặt Lục Tu Nhiên thay đổi, giục Giang Trạch Úc.
"Nhanh thêm chút nữa."
Tiếng khóc yếu ớt của Lan Bảo vang lên như một chú mèo con, cả người run rẩy, chỉ cần âm thanh lớn hơn một chút là đã giật mình.
Tay Lục Tu Nhiên ôm đứa bé cũng bắt đầu run nhẹ, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt.
"Lan Bảo, đừng sợ, là ca ca đây. Khó chịu lắm đúng không? Không sao đâu, em cứ khóc đi, khóc ra rồi sẽ dễ chịu hơn."
Trong giấc mơ, Lan Bảo vẫn còn bị tiếng mắng chửi the thé của một người phụ nữ giày vò, bàn tay kia vĩnh viễn không thể né tránh, mỗi lần vung lên đều khiến cậu bé đau đến không thở nổi.
Đau quá. Thật sự rất đau.
Nhưng bé biết mình có một người ca ca. Chỉ cần ca ca đến, dì sẽ dịu dàng với bé, không còn đánh, không còn mắng, sẽ cho bé ăn ngon, mặc ấm.
Ca ca cũng rất tốt. Mỗi lần đến đều bế bé, đút cho bé ăn.
Bé muốn đi theo ca ca. Nhưng mụ phù thủy đó không cho bé đi, cứ kéo bé lại.
Khi nào... thì mới có thể có một vị hoàng tử đến cứu lấy bé Mộng Mộng đây?
Giang Trạch Úc lái xe hết tốc lực, đạt đến giới hạn tối đa cho phép trong thành phố.
Khi đến bệnh viện, Lan Bảo đã ngất lịm.
Ngoài phòng cấp cứu, thần kinh Lục Tu Nhiên căng chặt, không ngừng đi tới đi lui trên hành lang.
Trong vô thức, anh lại đưa ngón tay lên miệng, cắn mạnh một cái.
Giang Trạch Úc nhìn thấy cảnh đó, đồng tử co rút, lập tức bước đến, mạnh tay kéo tay Lục Tu Nhiên xuống.
Nhưng vẫn chậm một chút.
Ngón tay của Lục Tu Nhiên tuy chưa rách da, nhưng đã hiện rõ dấu tím bầm.
Giang Trạch Úc mặt trầm như nước. Cho dù lúc này tâm trạng Lục Tu Nhiên đã hỗn loạn, khi đối mặt với ánh mắt của anh vẫn không khỏi giật mình.
Anh vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động của Tu Nhiên, nhưng tuyệt nhiên không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Không nói thêm gì, Giang Trạch Úc nắm lấy cổ tay Lục Tu Nhiên, kéo anh ngồi xuống ghế, cùng nhau im lặng chờ đợi thời khắc đèn cấp cứu tắt đi.
Lục Tu Nhiên quay đầu nhìn ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng của Giang Trạch Úc, tâm trạng vốn đang bấn loạn bỗng dần dịu lại, lặng lẽ chờ khoảnh khắc thiên sứ nhỏ bé của họ được đưa ra ngoài.
(〃゚3゚〃)(〃゚3゚〃)