Đêm mưa, một chiếc Maybach xé gió lao vút qua, phá tan màn nước tối đen như mực.
Trên đường cao tốc lạnh lẽo, ánh đèn đường lẻ tẻ quét ngang cửa kính, phản chiếu gương mặt người đàn ông ngồi bên trong lạnh lùng, rõ nét, như được điêu khắc từ băng tuyết. Xương mày cao thẳng, sống mũi sắc sảo, đôi tay nắm chặt vô lăng căng đầy gân xanh. Dưới lớp vest cắt may hoàn hảo là một thân hình rắn rỏi, từng đường nét đều vừa vặn như sinh ra để mặc âu phục.
Người này khí chất lạnh lùng, cao ngạo, như thể trên thế gian không có điều gì đủ khiến nét mặt anh lay động.
Vậy mà ngay trên gương mặt này lại hằn rõ dấu bàn tay dấu vết lưu lại sắc nét, cho thấy lúc ra tay tuyệt đối không hề nhẹ.
Lục Tu Nhiên ngồi ở ghế phụ, liếc nhìn Giang Trạch Úc một cái, mày khẽ nhíu. Vẻ khó chịu hiện rõ trong ánh mắt, khiến gương mặt vốn ôn hoà có phần tái nhợt, lại vô cớ sinh ra vài phần sắc lạnh.
Cho dù vậy, cậu cũng chỉ giống như một con mèo bị quấy rầy có chút phản kháng, nhưng không thực sự gây tổn thương.
Chỉ là, chính con mèo nhỏ ấy, lại tát Giang Trạch Úc một cái.
Lục Tu Nhiên không thể phân rõ lúc này bản thân đang giận vì Giang Trạch Úc, hay vì dấu vết tát tay kia vừa mới hiện ra trên mặt đối phương.
Cậu siết chặt tay, luôn cảm thấy lòng bàn tay còn vương lại nhiệt độ của làn da kia, khiến bản thân có phần mất tự nhiên.
Cậu xoay đầu, nhìn ra khung cửa kính nơi màn đêm dày đặc bao phủ, đầu óc dần trở nên trống rỗng, chỉ còn sót lại những suy nghĩ mơ hồ, không sao lý giải nổi về những chuyện vừa xảy ra.
Cho đến hiện tại, cậu vẫn cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ. Trong giấc mơ ấy, mình mới chỉ ba mươi tư tuổi, rồi mọi thứ đột ngột kết thúc.
Lục Tu Nhiên là con một trong nhà. Khi còn sống, cha cậu có một người bạn thân qua đời vì tai nạn xe. Ông liền đưa con trai người đó, lúc đã gần trưởng thành, về sống chung.
Trước đó hai bên vẫn thường qua lại, nhưng dù sao cũng chưa từng sống cùng một mái nhà.
Đó là khởi đầu cho bi kịch của Lục Tu Nhiên. Người kia quá mức xuất sắc. Dưới ánh nhìn của cậu, ngoài sự kính trọng dần dần lại sinh ra ganh tị.
Sự ganh tị ấy, đến khi cha Lục cùng cha Giang hợp tác làm ăn, rồi giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho Giang Trạch Úc, rốt cuộc bùng phát.
Lục Tu Nhiên dốc toàn lực làm việc, mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng. Trong công ty, cậu không ngại đối đầu với Giang Trạch Úc, tựa như một trận chiến không tiếng súng.
Cuối cùng, Giang Trạch Úc không nói một lời, tự mình rút lui. Toàn bộ cổ phần cùng quyền điều hành công ty đều được giao lại cho Lục Tu Nhiên.
Cậu vẫn còn nhớ rõ khi đó, bản thân đứng trong văn phòng tổng giám đốc, như một kẻ vừa chiến thắng trở về. Trong khi đó, Giang Trạch Úc vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc thường ngày, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, rồi rời đi.
Làm cậu một chút cảm giác thắng lợi cũng không có.
Chỉ vỏn vẹn hai tháng sau, công ty vì một quyết định sai lầm của cậu mà rơi vào khủng hoảng, dòng vốn bị cắt đứt.
Để cứu vãn tình hình, cậu liều mạng chạy vạy khắp nơi từ cục thuế, văn phòng chính phủ, đến các ngân hàng lớn nhỏ. Uống rượu xã giao không kể ngày đêm, cuối cùng dẫn đến xuất huyết dạ dày và nhồi máu cơ tim.
Trong cơn hoảng loạn mơ hồ, Lục Tu Nhiên lại trở về đúng đêm mà mình đã chết.
Nơi ăn chơi xa hoa ấy khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, trái tim như bị bóp nghẹt, đành bước ra hành lang để hít thở.
Cũng chính lúc đó, cậu vô tình nghe được những lời hùng hồn phát ra từ miệng vị hôn phu của mình.
"Nếu không phải cái thằng ngu kia cứ cố chấp đối đầu với Giang Trạch Úc, thì Lục thị đã không sụp đổ. Lúc còn trong tay Giang Trạch Úc, công ty đó ít nhất cũng trị giá hơn ba nghìn tỷ."
"Nhà bọn họ có cái thằng ngốc đó mà..."
"Cũng may có cậu giúp. Nếu không, làm sao quay được ảnh và video khỏa thân của nó. Mà nói thật, lúc nó khóc nhìn cũng khá thú vị."
"Hì hì, Trần thiếu đúng là cao tay. Cái thằng ngốc đó thật sự rất nghe lời cậu. Tôi chỉ nói đúng một câu: ‘Cậu theo tôi, tôi sẽ buông tha cho Lục Tu Nhiên’ nó liền theo tôi."
Những lời đó như một đòn đánh mạnh vào tim, khiến Lục Tu Nhiên nghẹn lại, rồi ngất lịm.
Cậu chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, cùng với một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn.
Thật hiếm thấy. Một người như anh ta lạnh lùng, cứng rắn như Diêm Vương mà cũng biết sợ sao?
Lục Tu Nhiên không còn cơ hội để hỏi nữa.
Cậu chết một cách đột ngột nhưng không chết hoàn toàn.
Linh hồn cậu trôi nổi bên cạnh Giang Trạch Úc, tận mắt thấy cha mẹ mình chỉ sau một đêm tóc bạc trắng, không bao lâu sau thì lần lượt qua đời vì đau buồn.
Cậu cũng thấy em trai hắn, vì bảo vệ Giang Trạch Úc mà bỏ mạng trong một vụ tai nạn xe.
Cuối cùng, người chiến thắng vẫn là Giang Trạch Úc.
Anh ôm một bó hoa bách hợp đến nghĩa trang, đến thăm... chính mình.
Vẫn ít lời, lặng lẽ, chỉ đứng trước mộ phần của cậu, rút một điếu thuốc ra hút.
Người vốn dĩ không hút thuốc, vậy mà chỉ sau vài tháng, tóc đã điểm bạc, cũng thành kẻ nghiện thuốc lúc nào không hay.
Lục Tu Nhiên bĩu môi.
“Thật hết biết với ngươi. Giờ cả nhà chỉ còn lại một mình ngươi, thêm ta là một hồn ma ngươi phải biết tự lo cho thân thể của mình. Bằng không thì tuyệt hậu thật rồi còn gì.”
Giang Trạch Úc vốn dĩ không hay nói, mà cho dù có nói, cậu cũng không thể nghe được.
Dù cho Lục Tu Nhiên có gào lên đến vỡ họng bên cạnh, Giang Trạch Úc cũng không thể nghe thấy một lời.
Lục Tu Nhiên nhìn thấy hành động tiếp theo của Giang Trạch Úc, chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn, linh hồn như bị sét đánh, run rẩy đến mức không thể đứng vững.
Cậu điên cuồng lướt qua lướt lại bên cạnh Giang Trạch Úc, thổi hơi vào tay hắn, bên môi hắn, thậm chí hét lên liên tục nhưng đều vô dụng.
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Trạch Úc uống một nắm thuốc, rồi tựa người vào bia mộ, thiếp đi không tỉnh lại.
Giang Trạch Úc tự sát.
Lục Tu Nhiên bỗng choàng tỉnh giữa đêm khuya, toàn thân mồ hôi thấm đẫm áo ngủ. Khi nhìn rõ đồng hồ, nước mắt cậu lập tức trào ra, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Vẫn còn kịp, vẫn còn thời gian để cứu vãn. Chỉ cần cậu không đụng vào sản nghiệp trong nhà, ngoan ngoãn làm một con cá mặn, giao hết mọi chuyện cho Giang Trạch Úc xử lý, thì có thể tránh được kết cục kia, đúng không?
Cuối thu phương Bắc, đã chẳng còn chút ấm áp nào.
Cậu tắm nước lạnh để cố bình tĩnh lại. Nhưng cuối cùng, vẫn không thể bình tĩnh.
Bên tai cậu như có ác ma thì thầm, lặp đi lặp lại âm thanh trước khi ch*t.
Tóc còn chưa kịp sấy, người chỉ khoác tạm áo, cậu đã lao xuống lầu, vừa đúng lúc gặp Giang Trạch Úc đang tăng ca về.
Nghĩ đến cuộc đời gập ghềnh của Giang Mộng Lan, mắt cậu đỏ ngầu vì tơ máu.
Lại nghĩ đến việc người đó cuối cùng lại chọn kết thúc bằng cái ch*t, cậu càng không nhịn được, giáng thẳng một cái tát.
Phòng khách vốn đã yên tĩnh, giờ càng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Đánh xong rồi, đầu óc cậu trống rỗng, miệng mở ra rồi lại ngậm lại, một câu cũng không nói nên lời.
Phải nói gì đây? Hỏi anh vì sao mặc kệ em trai ruột? Hỏi anh vì sao lại t·ự s·át? Hỏi anh vì sao rõ ràng sống tốt như vậy, mà không thể kéo người đó quay về?
Ánh mắt Giang Trạch Úc trầm xuống, gương mặt lạnh lẽo in rõ dấu tay. Anh mím môi, nhìn chiếc áo sơ mi trên người cậu mặc không chỉnh tề, khẽ nhíu mày:
“Giờ này còn ra ngoài, muộn quá rồi.”
Cậu theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện nút áo sơ mi trên người mình cài sai hai cái.
Nghĩ đến khoảng thời gian đó mình từng thấy bất công, thường xuyên lang thang ở quán bar, mặt cậu lập tức đỏ lên, cứng cổ nói:
“Anh quản?”
Nghe thấy hai chữ đó, tay Giang Trạch Úc đang tháo nút áo khựng lại. Anh quay sang nhìn cậu, như đang chờ cậu nói tiếp.
Cậu mím môi. Một cơn gió thu lùa vào từ cửa sổ, lạnh buốt. Cậu không nghĩ thêm gì, kiếm đại một cái cớ, kéo anh lên xe, chạy thẳng đến nhà cô của anh.
Giang Trạch Úc có một em trai ba tuổi. Sau khi ba anh gặp chuyện, ba cậu từng định đón Giang Mộng Lan khi đó mới một tuổi về nuôi.
Nhưng Giang Trạch Úc đã chuẩn bị sẵn lý do: môi trường gia đình tốt, có người thân hiểu chuyện thì trẻ nhỏ mới phát triển khỏe mạnh về thể chất lẫn tinh thần. Huống chi lúc đó, cô của anh cũng rất để tâm đến chuyện nuôi Lan Bảo, nên mọi việc giao cho cô, còn anh thì thường xuyên gọi video và đến thăm.
Địa ngục trống rỗng, ác ma lại ở nhân gian.
Sống lại một lần, cậu hiểu rất rõ em trai lúc này đang phải trải qua những gì.
Càng lo, lại càng bất an. Không biết từ khi nào đã thành thói quen, cậu cau mày, bắt đầu cắn móng tay.
Giang Trạch Úc nhìn thấy, khí chất lạnh lẽo quanh người, giọng nói cũng lạnh theo, khiến không khí trong xe chùng xuống:
“Bỏ tay ra.”
Lục Tu Nhiên mở to mắt, ánh nhìn lập tức phóng đại thêm vài phần, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, tay đã theo bản năng buông xuống.
Nhiều năm như vậy bị kìm kẹp cả tinh thần lẫn thể xác, vậy mà cậu vẫn nghe lời như thế!
Lục Tu Nhiên trợn tròn mắt, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục gặm móng tay nữa, giọng điệu thiếu kiên nhẫn:
“Anh là rùa đen à?! Lái kiểu gì mà chậm vậy, nhanh lên coi!”
Giang Trạch Úc cụp mắt nhìn đồng hồ tốc độ đang chạm mốc 100, lại đạp ga thêm lần nữa.
Lái suốt ba tiếng.
Hai giờ sáng, cuối cùng cũng đến dưới lầu nhà họ.
Lục Tu Nhiên bất ngờ đẩy cửa xe, bước về phía thang máy, bước chân càng lúc càng gấp, đến cuối cùng gần như là chạy.
Giang Trạch Úc bám sát theo sau, gương mặt lạnh lẽo, sắc mặt cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Anh quá hiểu Lục Tu Nhiên. Nếu không phải thật sự có chuyện gì xảy ra với Tiểu Lan, cậu tuyệt đối sẽ không như thế này.
Nhìn Lục Tu Nhiên điên cuồng nhấn nút thang máy lên tầng 18, Giang Trạch Úc thậm chí thấy như thể cậu đang muốn mọc cánh mà bay thẳng lên.
Anh duỗi tay giữ lấy cổ tay cậu, ánh mắt không rời màn hình đang nhảy từng tầng một.
Lục Tu Nhiên liếc anh một cái, mím môi, dần bình tĩnh lại.
Tới trước cửa nhà, cậu nhắm mắt, ấn chuông cửa. Tiếng chuông kéo dài, như thể từng giây từng phút đều trở nên không chịu nổi. Sự nôn nóng lần nữa bò lên giữa chân mày cậu, khiến cậu mất kiên nhẫn, đập cửa loảng xoảng liên tục.
“Rồi rồi! Trễ vậy còn... A, Bảo Nhi, lại đổ cơm hộp nữa à?”
Cửa vừa hé ra một khe nhỏ, Lục Tu Nhiên lập tức đưa tay kéo mạnh, bất chấp phía sau có ai đang la lối, cứ thế xông thẳng vào nhà.
Giọng của cô Giang vốn còn hùng hổ, vừa thấy vẻ mặt lạnh băng của Giang Trạch Úc liền nghẹn lại, như bị bóp cổ, một chữ cũng không nói được, trong mắt chỉ toàn chột dạ và sợ hãi.
Giang Trạch Úc cũng bước vào theo ngay sau.
Lục Tu Nhiên đứng giữa phòng khách, cảm thấy có thể là đèn trần quá chói, nếu không, sao mắt cậu lại nhòe đi như vậy?
Bảo bối của cậu, đứa bé mà cậu từng một tay nuôi lớn, lại bị người nhà này chà đạp đến mức ấy sao?
Trong góc phòng khách nhỏ hẹp, một đứa bé mới ba tuổi, tính tình ngoan ngoãn, bị nhốt trong chiếc lồng sắt giữa cuối thu, trên người hoàn toàn không có lấy một mảnh quần áo.
Mà trong cái lồng sắt đó là gì? Một chén nước?
Có lẽ vì cảm thấy trẻ con đi vệ sinh phiền phức, nên bên dưới lồng chỉ lót một lớp chăn bông mà cũng không phải lót bên trong, mà là phủ ở ngoài lồng.
Rồi vì thấy mùi khó chịu, bọn họ dứt khoát đặt cả cái lồng sát bên cửa sổ.
Lục Tu Nhiên lập tức nổi giận, giơ tay tát thẳng lên mặt cô Giang:
“Chìa khóa.”
Cô Giang vốn định la lên, nhưng thấy sắc mặt cậu lúc này như thể sát khí bốc lên tận trời, chỉ biết run rẩy lục chìa khóa trong ngăn kéo đưa ra.
Tay Lục Tu Nhiên run đến mức mấy lần tra chìa đều không được. Giang Trạch Úc liền nhanh chóng đón lấy, mở lồng.
Khoảnh khắc bế đứa nhỏ ra, nước mắt Lục Tu Nhiên tuôn rơi càng dữ dội. Ngay cả Giang Trạch Úc người vốn suốt năm mặt không biểu cảm lúc này nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy tay và môi anh đang khẽ run.
Anh lập tức cởi áo khoác vest, muốn quấn lấy đứa bé, nhưng Lục Tu Nhiên lập tức lắc đầu:
“Mộng Mộng lạnh lắm rồi, vào phòng tắm trước, dùng nước nóng.”
Giang Trạch Úc không nói gì, nhanh chóng đẩy cửa phòng tắm, tiện tay khóa lại, mở vòi nước ấm.
Ban đầu còn định giúp một tay, nhưng lóng ngóng tay chân, sợ vướng víu thêm, nên chỉ có thể đứng sang một bên, nhìn Lục Tu Nhiên tắm rửa cho Tiểu Mộng Lan.
Anh duỗi tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mộng Lan, nhìn gương mặt xinh xắn với đôi mắt to còn đang run lên bần bật, khẽ lặp đi lặp lại một câu xin lỗi.
Lục Tu Nhiên mím chặt môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm trước mặt đứa trẻ, chỉ bình tĩnh nói:
“Gọi trợ lý của anh, bảo cậu ta lập tức sắp xếp bệnh viện và người hỗ trợ.”
Giang Trạch Úc khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò không còn chút thịt của đệ đệ, rồi chậm rãi đứng dậy, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Anh nắm chặt tay nắm cửa, nhẹ nhàng đóng lại, như sợ làm phiền đến hai người bên trong.
Nhưng sắc mặt thì lại tối đen như mây giông kéo đến, hiếm khi thật sự lộ rõ vẻ giận dữ.
Ngoài cửa, hai vợ chồng Giang gia vừa thấy Giang Trạch Úc, cả người liền run lên vài phần.
(◍•ᴗ•◍)❤(◍•ᴗ•◍)❤