Nghe Giang Trạch Úc đưa ra nghi vấn, Lục Tu Nhiên trừng mắt.

Dù sao cậu cũng không phải kẻ sẽ ngược đãi Lan Bảo, lại còn chủ động từ bỏ việc vào công ty, vậy thì cứ để Giang Trạch Úc chậm rãi tự cảm thấy bất an đi!

Nghĩ đến điểm này, Lục Tu Nhiên khẽ cong môi, đôi mắt mèo cũng theo đó cong lên:
“Anh cứ coi như bổn thiếu gia thiện tâm phát tác đi! Anh quản cho tốt cái công ty của anh, tôi muốn yên ổn làm sâu gạo một trận.”

Giang Trạch Úc nghe xong những lời này, sắc mặt càng thêm phức tạp.

Lục Tu Nhiên, cư nhiên vì Lan Bảo mà cam nguyện từ bỏ việc lăn lộn bao lâu nay? Chẳng lẽ lại muốn yêu đương đi?

Chưa đợi anh mở miệng, Lục Tu Nhiên đã nhanh mắt phát hiện tiểu hài tử trên giường hơi mấp máy, lập tức buông đũa, chạy nhanh tới.

Cậu ghé sát bên giường, nhìn kỹ đôi mắt kia, quả nhiên thấy hàng lông mi nhỏ khẽ run rẩy.

Lục Tu Nhiên hiểu rõ, hài tử hẳn là sắp tỉnh: “A, Lan Bảo của chúng ta có phải tỉnh rồi không? Có canh trứng thơm nha, Lan Bảo có muốn ăn không?”

Lan Bảo không lên tiếng, chỉ là hàng mi khẽ run càng rõ hơn.

Lục Tu Nhiên đưa tay ôm Lan Bảo vào lòng, nhẹ đỡ đầu bé để tránh đụng tới kim tiêm, rồi nhẹ nhàng hôn một cái lên trán: “ Lan Bảo của chúng ta cũng đói bụng đúng không? Tới, ăn chút canh trứng được không?”

Không chỉ mình Lục Tu Nhiên, Giang Trạch Úc cũng nhẹ giọng dỗ dành. Lan Bảo lúc này mới chậm rãi mở mắt, nhìn người mặt lạnh có vẻ quen thuộc, lại nhìn người còn chưa thân quen nhưng đối với bé rất dịu dàng, mím môi.

Giang Trạch Úc vội múc một thìa canh trứng, thật cẩn thận đưa tới bên môi Lan Bảo, nhẹ giọng nói: “Nếm một ngụm nhé? Nếu không thích thì mình đổi món khác, được không?”

Lan Bảo chớp chớp mắt, rồi há miệng ăn một ngụm.

Chỉ trong chốc lát, bé đã ăn gần nửa bát canh trứng, còn ăn thêm mấy thìa cháo.

Lục Tu Nhiên sờ bụng bé, nhẹ giọng ngăn Giang Trạch Úc lại: “Dạ dày trẻ nhỏ còn yếu, chắc là đã không đói nữa rồi. Dưỡng dạ dày vẫn nên từ từ thì hơn.”

Giang Trạch Úc mím môi, hình ảnh Lan Bảo nằm trong lồng sắt lại một lần nữa hiện lên trong đầu, lạnh lẽo cuồn cuộn kéo tới: “Được. Mỗi một lần đều phải kiểm tra, tôi đi gọi hộ sĩ.”

Lục Tu Nhiên gật đầu, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên người hài tử, hoàn toàn không để ý trong phòng bệnh VIP vốn có chuông gọi, căn bản không cần Giang Trạch Úc phải ra ngoài gọi hộ sĩ.

Giang Trạch Úc nhẹ nhàng khép cửa lại, cách ly giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành của cậu bên trong phòng, rồi bước tới trạm y tá, nhờ người qua kiểm tra.

Sau đó anh đi đến khu thang máy, gọi điện thoại cho trợ lý Tô: “Thế nào rồi?”

Tô đặc trợ thở dài: “Luật sư đang tiếp tục làm việc. Lão bản, chuyện này không dễ xử lý.”

Ánh mắt Giang Trạch Úc càng thêm lạnh: “Chứng cứ không đủ, đúng không?”

Tô đặc trợ nhất thời im lặng, không biết nên trả lời thế nào.

Giang cô thật sự giấu quá kỹ. Bằng không, với tần suất hai ba tháng Giang Trạch Úc đến thăm Lan Bảo một lần, sao lại không phát hiện ra sớm hơn?

Không cho ăn, nhốt trong lồng sắt, mùa hè không cho mở quạt, mùa đông không cho sưởi những chuyện đó đều xảy ra trong nhà, chưa từng có ai biết tới. Vậy thì làm sao lấy được bằng chứng?

Quá khó.

Không có video, cũng không có ảnh chụp. Ban đầu vốn có cơ hội, nhưng Giang Trạch Úc lo ngại ảnh hưởng đến tâm lý của Giang Mộng Lan, kiên quyết không để đứa trẻ bị chụp ảnh thêm lần nào nữa.

Tô Thanh hiểu rõ tâm trạng của Giang Trạch Úc. Nếu là con của chính mình gặp phải chuyện như thế, thà dùng thủ đoạn phi chính thống để trả thù, cũng tuyệt đối không thể để hài tử phải chịu tổn thương thêm lần nữa.

Giang Trạch Úc mím môi: “Lồng sắt lúc đó, không thể dùng làm chứng cứ sao?”

Tô Thanh thở dài: “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”

Khí chất toàn thân Giang Trạch Úc lại lạnh đi mấy phần: “Lúc xử lý việc mua nhà, tuy rằng đứng tên bọn họ, nhưng biên lai và bằng chứng thanh toán chắc vẫn còn.”

Tô Thanh sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Biên lai đều ở quầy tài liệu văn phòng, tôi sẽ đi lấy ngay.”

Giang Trạch Úc nhắm mắt: “Bán căn nhà đó đi. Tiền quyên toàn bộ cho quỹ từ thiện thiếu nhi.”

Tô Thanh đáp lời, lại báo thêm một số sắp xếp trong công ty, sau đó cúp máy.

Giang Trạch Úc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt một lúc lâu, sắc mặt càng thêm trầm lạnh.

Đã làm chuyện sai, sao có thể không trả giá bằng cái giá lớn?

Bọn họ đã đối xử với Lan Bảo như vậy, làm sao có thể chỉ vì chứng cứ không đủ mà vẫn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật?

Trong nháy mắt, Giang Trạch Úc liền đưa ra quyết định.

Nếu pháp luật không thể trừng phạt loại người cầm thú như thế, vậy thì hắn sẽ tự mình, trong phạm vi pháp luật cho phép, dạy bọn họ làm người cho thật tốt.

Thu lại sắc mặt, Giang Trạch Úc quay trở lại phòng bệnh. Trong phòng, tiểu hộ sĩ đang cùng Lục Tu Nhiên chơi với Lan Bảo, giọng nói đều hạ xuống rất nhẹ, sợ dọa đến tiểu thiên sứ kia.

Lục Tu Nhiên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Trạch Úc bước vào.

Giang Trạch Úc ngồi xuống một bên, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Lan Bảo:
“Tôi vừa liên hệ chuyên gia nhi khoa, tám giờ rưỡi có thể đến.”

Lục Tu Nhiên trong lòng căng thẳng, tay ôm hài tử cũng theo đó siết chặt thêm vài phần:
“Được.”

Ngày hôm đó, điện thoại của Giang Trạch Úc vẫn luôn vang lên, hắn cũng không đáp lại bất kỳ tin nhắn nào, mỗi lần đều chỉ nói: chờ anh trở về rồi xử lý.

Hành động này, Lục Tu Nhiên đều thu hết vào mắt.

Hiện giờ đúng lúc Chiêu Thanh tập đoàn mới vừa chuyển giao vào tay Giang Trạch Úc, tự nhiên có rất nhiều sự vụ cần xử lý.

Hơn nữa, Lục Tu Nhiên rất rõ ràng, hiện tại Chiêu Thanh tập đoàn chính là một khối than tổ ong, khắp nơi đều là mắt xích.

Giang Trạch Úc mỗi bước đi, đều phải cân nhắc kỹ càng mới được.

Cậu nhìn về phía màn hình CT trong phòng, Lan Bảo còn chưa ra, liền lấy điện thoại ra, ghi lại tên một vài người cần chú ý trong bản ghi nhớ, tiện tay xóa sạch lịch sử, rồi chia sẻ cho Giang Trạch Úc.

“Đã gửi anh một phần danh sách, cẩn thận một chút.”

Lục Tu Nhiên dừng lại một chút, nhớ đến đời trước người này đã tự vẫn trước phần mộ của mình, không khỏi dặn thêm một câu:

“Anh cũng nên hiểu rõ một việc trước khi yêu người khác, phải học cách yêu chính mình.”

Giang Trạch Úc nhìn đến danh sách thì trong lòng cả kinh danh sách này so với những gì anh dự đoán tuy có chút chênh lệch, nhưng khác biệt không nhiều.

Chẳng lẽ, đây là mục đích của Lục Tu Nhiên khi cùng cha náo loạn trong nhà, muốn chen chân vào Chiêu Thanh tập đoàn? Là để thanh trừ căn bệnh ác tính?

Nghe đến câu sau cùng của Lục Tu Nhiên, đầu óc Giang Trạch Úc đầy khó hiểu???

"Đinh" một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Lục Tu Nhiên không để ý tới bác sĩ, nhanh hơn một bước so với Giang Trạch Úc, bước lên trước ôm Lan Bảo vào trong lòng.

Lan Bảo bị đặt lên chiếc giường kia, tâm lý sợ hãi lại lần nữa dâng lên.

Hai người đó lại không cần bé nữa sao? Muốn đem bé trả lại cho lão yêu bà kia sao?

Đứa trẻ được cưng chiều trong nhà luôn miệng nói, sẽ đem bé cho mụ yêu bà độc ác, mỗi ngày đều đánh bé.

Bé biết mụ yêu bà đó không phải người tốt.

Sợ hãi không thể khống chế, như thủy triều cuồn cuộn kéo đến, chậm rãi bao trùm lên một bé con còn chưa hiểu hết thế giới Lan Bảo.

Một mảnh u ám đen kịt, như một hố sâu hút ánh sáng, tựa hồ có ma lực nào đó, đang vây lấy bé.

Không còn thấy được ánh sao, cũng chẳng thấy được mặt trời.

Bỗng nhiên, một tia sáng chiếu rọi đến bé.

Là ca ca từng tắm rửa cho bé, thay bé mặc quần áo sạch sẽ, thường ôm bé ca hát một lần nữa lại xuất hiện.

Giống như một tia sáng, bước vào thế giới của bé. Ca ca giống như người ấy, đối xử với bé thực sự rất tốt, rất tốt.

Lục Tu Nhiên nhận ra Lan Bảo đang không tiếng động khóc nức nở, trong lòng khẽ trầm xuống, vội vàng ôm chặt lấy đứa nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành.


Không biết là vì từng bị ngược đãi trong nhà ác độc kia, hay do bản tính vốn thế, cách Lan Bảo khóc rất khác những đứa trẻ khác.

Không chỉ là âm thanh, mà cả hành động cũng chẳng giống ai.

Mỗi lần khóc, bé luôn cuộn tròn người lại, cắn chặt răng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Lục Tu Nhiên thật sự không thích kiểu khóc này của bé.

Đời trước, sau khi đón Lan Bảo rách nát về nhà, không ít lần bé đã ngất đi chỉ vì kiểu kìm nén này.

So với cách đó, Lục Tu Nhiên càng hy vọng bé có thể bộc lộ cảm xúc, dù có gào khóc đi chăng nữa, cũng chẳng sao.

Cậu vô cùng lo lắng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Lan Bảo, cố gắng đem lại cho bé cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên, Lục Tu Nhiên khựng lại.

Lan Bảo trong lòng hắn, lần đầu tiên có phản ứng, vươn tay siết lấy áo sơ mi của cậu.

Nhưng Lục Tu Nhiên lại không thấy vui, chỉ cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong tim.

Chỉ cần hơi đối xử tốt một chút, bé đã vội vàng tin tưởng như vậy sao? Nếu chẳng may mình là người xấu thì sao?

Lan Bảo vẫn còn quá nhỏ, dù có giải thích tường tận, bé cũng không thể hiểu hết được.

Lục Tu Nhiên xúc động, Lan Bảo không để ý tới, nhưng Giang Trạch Úc lại nhận ra.

Có lẽ là trong lòng cả hai người đều vướng bận vì Lan Bảo, Giang Trạch Úc lại chuẩn xác nắm bắt được cảm xúc của Lục Tu Nhiên: “Đừng lo, có chúng ta ở đây.”

Lục Tu Nhiên mím môi, cúi đầu nhìn Lan Bảo trong lòng.

Sau đó, hai người lại đưa Lan Bảo đi lấy máu. Nhìn kim tiêm từng mũi từng mũi vẫn còn đang rút máu, sắc mặt Lục Tu Nhiên dần dần tái đi, ngay cả Giang Trạch Úc vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cũng trở nên lạnh lẽo thêm vài phần.

Y tá rút máu càng thêm căng thẳng, tay run lên rõ rệt.

Lục Tu Nhiên lập tức kéo tay Lan Bảo về, sắc mặt thêm vài phần khó coi: “Có thể đổi người khác đến lấy máu được không? Bé nhà tôi không chịu nổi.”

Lời cậu nói đã rất ôn hòa, vậy mà cô y tá vẫn bị ấm ức đến mức khóc òa lên, dáng vẻ như cậu vừa nói điều gì quá đáng.

Ban đầu chỉ là việc nhỏ, cùng ở tầng này với phòng xét nghiệm. Các bác sĩ đều rất bận, Giang Trạch Úc và Lục Tu Nhiên không muốn làm phiền người khác, nên nói là hai người sẽ dẫn bé đi lấy máu, chỉ cần phối hợp đơn giản là được.

Gặp phải y tá mới thì cũng thôi đi, nhưng còn bày ra bộ dạng như vậy là có ý gì?

Cánh tay của bé Lan Bảo nhà bọn họ đã bị chọc ba lần, vậy mà vẫn chưa rút được máu.

Giang Trạch Úc nhíu mày, vừa định mở miệng, liền nghe Lục Tu Nhiên cười lạnh một tiếng: “A, tôi nói, đổi người khác tới, không nghe thấy sao?”

Giọng Lục Tu Nhiên không nhỏ, dù xung quanh không đông người, nhưng tất cả đều nhìn sang.

Cô y tá càng thêm uất ức: “Tôi là tay mới, mà mạch máu của bé lại rất nhỏ, sai sót là chuyện bình thường.”

Nghe xong lời này, chút kiên nhẫn cuối cùng của Lục Tu Nhiên cũng cạn sạch: “Tôi nói, cút, gọi người khác đến, cô nghe hiểu tiếng người hay không?”

Cô y tá vẫn là dáng vẻ tủi thân, khẽ liếc Giang Trạch Úc một cái, nét mặt như sắp khóc khiến người ngoài nhìn vào cũng phải thương hại.

Nhìn thấy hành động đó, Lục Tu Nhiên lập tức hiểu rõ. Nhưng cậu thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây, nét mặt càng thêm mất kiên nhẫn: “Giang Trạch Úc.”

Giang Trạch Úc duỗi tay, vỗ nhẹ lên vai Lục Tu Nhiên đang ngồi trên ghế, cũng không nói thêm lời nào.

Kỳ lạ là, chỉ một động tác như vậy, tâm trạng bực bội của Lục Tu Nhiên lại bỗng dưng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc này, y tá trưởng chạy vội tới, lập tức cúi người xin lỗi hai người: “Thật xin lỗi, Giang tiên sinh, Lục tiên sinh! Bé con thật dũng cảm nha ~ tới nào, a di giúp bé rút máu nhé? Rút máu xong, a di sẽ cho bé chocolate ăn!”

Lục Tu Nhiên mím môi, nhỏ giọng nói với y tá trưởng: “Phiền ngài rồi.”

Mấy người đứng một chỗ, không ai chú ý tới ánh mắt đầy ghen ghét mà cô y tá kia đang nhìn Lục Tu Nhiên.

 

 

╰(⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)╯╰(⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)╯

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play