Đêm sâu hun hút, tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn nghe càng thêm não nề. Gió từ sông thổi vào mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, làm lay động những ngọn nến trên bàn cúng, hắt những bóng người ngồi im phăng phắc thêm phần ma mị. Vong hồn Lan (vẫn mượn xác người đệ tử) im lặng hồi lâu, đôi mắt xanh biếc nhìn xa xăm vào bóng tối vô định.
“Người thân…” Giọng Lan khẽ thốt ra, như một tiếng thở dài. “Họ… họ đã không còn ai…”
Một nỗi cô đơn tột cùng dường như bao trùm lấy linh hồn đầy oán hận này. Cả nhà ông bà Hai Thận lặng lẽ chứng kiến, trong lòng mỗi người đều cảm thấy một sự thương cảm lẫn chua xót. Oán hận có thể mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ để lại một khoảng trống mênh mông.
Ông thầy pháp khẽ gật đầu, giọng ông vẫn trầm ấm và đầy kiên nhẫn. “Vậy thì càng không nên để oán hận trói buộc linh hồn cô thêm nữa. Hãy nghĩ đến việc siêu thoát, tìm một nơi an nghỉ vĩnh hằng.”
Vong hồn Lan khẽ lắc đầu, một chút chua chát hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy u uất. “Dễ vậy sao? Cái gã Hưng kia… hắn sống nhởn nhơ bao nhiêu năm qua… hắn có phải chịu đựng những gì tôi đã trải qua đâu?”
Ánh mắt Lan lại hướng về phía Bé Bảy, sự hận thù vẫn còn âm ỉ cháy. “Còn nó… kiếp này nó có thể vô tội… nhưng nó mang trong mình kẻ đã hại đời tôi…”
Bé Bảy khóc nấc lên, con bé ôm chặt lấy má Hai, run rẩy nói: “Con xin lỗi… con thật sự xin lỗi… nếu con đã làm gì sai trong kiếp trước… con xin chị tha thứ…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT