Giang Miểu để ý thấy, khi thím Ôn nói những lời này, trong mắt không vui không buồn, dường như việc mọi người lợi dụng nỗi thống khổ của thím để lại một lần nữa đâm thím bị thương là một chuyện bé nhỏ không đáng kể. Thím lẳng lặng chờ đợi quyết định của cậu, không một tia oán hận.
"Sinh lão bệnh tử đều là có số, sao có thể trách người khác được? Đến nỗi vận đen hay không, chỉ nhìn những đứa trẻ nhà ngài ai nấy đều khỏe mạnh, liền biết đó là lời nói dối." Giang Miểu nói.
Thím Ôn ngẩn ra một lát, sau đó cười nói: “Nếu chưởng quầy không ngại, vậy thì ngày mai tôi đi làm công.”
"Được, cửa hàng nhà cháu ở phố Minh Phong, gần đầu phía đông, trước cửa có một mảnh đất trống, có thể dựng lều ở đó." Giang Miểu nói cho thím vị trí, cậu nói rất kỹ càng tỉ mỉ, sợ đến lúc đó thím Ôn tìm không thấy cửa hàng của cậu.
Thím Ôn nói: “Chiêu bài là Giang gia tiểu phô sao? Tôi cũng tạm biết mấy chữ, đến lúc đó nhất định có thể tìm được.”
Giang Miểu cười: "Như vậy thì tốt nhất." Cậu có chút kỳ quái, con gái thời xưa mà biết chữ thì gia đình hẳn là có điều kiện khá giả, trách không được cách nói năng của thím Ôn nghe có chút không giống với những người phụ nữ bình thường khác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play