Đồng Nhã không biết mình đã thiếp đi bao lâu. Khi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ ở góc tường, còn Lục Tư Thành thì đang ngồi ở mép bàn, chăm chú nhìn cô như thể cô là bệnh nhân cần theo dõi đặc biệt.
“Dậy rồi à?” Giọng anh trầm thấp, không rõ là dịu dàng hay trêu chọc.
Cô chớp mắt, vừa ngượng vừa mệt, cơ thể đau nhức rã rời. Váy đã được kéo chỉnh lại, nhưng bên trong vẫn trống rỗng. Mỗi cử động nhỏ đều khiến cô nhớ lại từng chi tiết của buổi "ôn tập" trước đó.
Cô chống tay định ngồi dậy, nhưng vừa nhấc người đã lập tức bị kéo lại.
“Đừng vội. Còn chưa xong.”
Anh ôm cô vào lòng, tay luồn qua eo cô, giữ cô ngồi hẳn lên đùi mình. Cảm giác rõ ràng nơi hạ thân khiến cô đỏ mặt, vội lắc đầu: “Em… không chịu nổi nữa đâu…”
“Vậy nằm yên nghe giảng.” Anh cúi đầu, hôn lên xương quai xanh lộ ra từ cổ áo. “Lớp học tối nay còn phần lý thuyết.”
Cô khẽ run, lưng ưỡn lên theo từng cái hôn mềm như lông vũ nhưng mang theo hơi nóng đầy khiêu khích. Anh dùng tay lùa vào tóc cô, kéo nhẹ gáy để cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh.
“Đừng né nữa. Nhìn tôi.”
Cô cắn môi, ánh mắt rối loạn.
“Em biết không?” Giọng anh hạ thấp, trầm đục như rượu ngâm lâu năm, “Tôi là kiểu người… một khi đã đặt tay lên ai, sẽ không để người đó đi đâu cả.”
Cô như bị ánh mắt anh khóa chặt, trái tim vừa run sợ, vừa đập mạnh vì thứ cảm giác không thể gọi tên.
“Từ giờ trở đi, chỉ được làm y tá của một mình tôi.” Tay anh di chuyển xuống, nắm lấy eo cô, ép sát lại, “Cả trong công việc… lẫn trên giường.”
Cô thở gấp, mơ hồ gật đầu.
Anh mỉm cười: “Ngoan.”
Giữa không khí yên tĩnh và ám muội, âm thanh vải vóc ma sát, tiếng thở nhẹ, và cả tiếng tim đập hỗn loạn của cô trở thành bản nhạc duy nhất vang lên.
Bàn tay anh không ngừng di chuyển, nhưng lần này không còn vội vã, mà là từng động tác chậm rãi, nhẫn nại như đang thật sự… dạy một tiết học quan trọng.
“Biết tại sao tôi chọn phòng lưu trữ hồ sơ không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Vì… không có ai?”
Anh cúi đầu, môi sát bên cổ cô, khẽ nói: “Vì ở đây có khoá trong. Và tường dày hơn phòng nghỉ.”
Cô trợn mắt, định lên tiếng phản đối, nhưng tiếng thở gấp lần nữa bị anh nuốt trọn.
Lý trí bị lột sạch, chỉ còn lại bản năng mềm yếu bám lấy vòng tay người đàn ông ấy.
Đêm nay, “lý thuyết” còn mãi chưa hết.